Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 710: Chẳng qua chỉ là Vô Lượng Cảnh tầng một

Chương 710: Chẳng qua chỉ là Vô Lượng Cảnh tầng một
Thần Vực rộng lớn vô tận.
Cho dù là cường giả cảnh giới Thần Vương Cảnh cũng không có cách nào dò xét được toàn bộ Thần Vực.
Kết cấu không gian nơi này cực kỳ ổn định, nguyên lực vô cùng sung túc, là thiên đường của võ giả tu luyện!
Địa vực Thần Vực cực kỳ rộng lớn, riêng chỉ nơi sinh hoạt của con người, đã được chia thành hơn ngàn cái vực lớn nhỏ.
Mà vực giới nhỏ nhất trong đó, cũng còn lớn hơn cả mười vạn cái Vô Biên Giới!
Cho nên ở Thần Vực, tuyệt đại đa số võ giả đều chỉ có thể ở bên trong một cái vực cả đời.
Thần Vực quá lớn, cho nên các thế lực lớn nhỏ cũng cực kỳ rắc rối phức tạp.
Nhưng mà ở Thần Vực, lại có tám thánh địa lớn nhất được công nhận!
Phạm vi của tám thánh địa này, đều là phải vượt qua mấy cái đại vực.
Mà có tư cách trở thành thánh địa cấp cao thì cũng phải nắm giữ ít nhất từ mười cường giả Thần Vương Cảnh trở lên!
Thần Vương Cảnh cũng không phải là một loại cảnh giới, mà chỉ là một cái tên gọi.
Sau Vô Lượng Cảnh, trên tam cảnh là Thiên Khải Cảnh, Vô Tương Cảnh, Đạo Huyền Cảnh.
Cái gọi là Thần Vương Cảnh, là cường giả đặc biệt ở Đạo Huyền Cảnh tầng chín.
Cũng chỉ có đạt được tới cảnh giới bậc này, mới có thể thực sự trở thành người đứng đầu ở Thần Vực!
Mà võ giả đạt tới Đạo Huyền Cảnh, liền có tư cách mở ra thánh địa, xưng bá một phương ở Thần Vực.
Chỉ là Thần Vực quá mức rộng lớn, cho dù tám đại thánh địa siêu cấp nhất, cũng không có khả năng với tay đến mỗi một góc ở Thần Vực.
Tám đại thánh địa đã chiếm gần nửa địa vực, còn có một nửa địa vực kia, là các loại thế lực rắc rối phức tạp, hỗn chiến không ngừng.
Thánh địa ở giữa thánh địa, thế lực ở giữa thế lực, chiến tranh cũng cũng thường xuyên nổ ra.
Lúc này, thủ hạ của thánh địa Bạch Vũ Vực Xích trong thành Cổ Phong, hai người trung niên ăn mặc chỉnh tề đang nói chuyện.
“Ha, hôm nay cũng kỳ quái thật. Bình thường Phi Thăng Trì một tháng cũng không mấy lần có động tĩnh, hôm nay vậy mà thoáng cái liền phi thăng ba lần.”
“Nhiều còn không tốt hay sao? Hai huynh đệ ta nhận chuyện khổ sai này, ngày ngày trông chừng Phi Thăng Trì này, quanh năm suốt tháng cũng không có một chút chỗ tốt nào. Nếu mà không có người phi thăng, hai huynh đệ ta cũng không có cái gì để ăn rồi.”
“Ha ha, đại ca nói đúng lắm. Nhiều là tốt, nhiều là được! Chỉ là đám người này vừa mới phi thăng lên đều là một đám quỷ nghèo, trên người căn bản cũng không có thứ gì tốt.”
“Ai, thịt muỗi cũng là thịt, dù sao có cũng hơn là không có. Hai huynh đệ ta chỉ dựa vào phần bổng lộc kia, cả đời này cũng chỉ có thành tựu này mà thôi.”
Ở trước mặt bọn họ, là một cái ao có bán kính mười trượng.
Bên cạnh ao là một cái bình đài, đứng ở nơi đó có hai người một già một trẻ.
Hai người này sắc mặt nhìn đều không tốt, hiển nhiên đã bị hai tên lính có bộ dạng trung niên kia dọa dẫm vơ vét tài sản một phen rồi.
Lúc này, ánh sáng trong Phi Thăng Trì cũng dần dần sáng lên.
Không lâu sau, ánh sánh thu lại, hai đạo nhân ảnh hiện ra ở trước mặt mọi người.
“Ha ha, nơi này chính là Thần Vực sao? Quả nhiên lợi hại mà! Nơi này nguyên lực sung túc quá, ta tu luyện ở chỗ này, tốc độ ít nhất cũng hơn ở Vô Biên Giới gấp năm lần!” Một thiếu niên kháu khỉnh bụ bẫm vừa xuất hiện, vẻ mặt liền hưng phấn nói.
Thiếu niên kháu khỉnh bụ bẫm này, dĩ nhiên chính là Bạch Quang mới phi thăng từ Vô Biên Giới lên.
Mà một người khác, đương nhiên là Diệp Viễn rồi.
Bạch Quang cảm nhận qua một chút, cũng cảm giác được dường như nguyên lực dồi dào muốn nhập vào trong thân thể của mình, hình như từng lỗ chân lông trong thân thể đều mở ra.
Loại cảm giác này, sảng khoái đến mức hắn không nói ra được thành lời.
“Ồ? Đại ca?”
Bạch Quang nhất thời đắc ý hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thấy Diệp Viễn không có phản ứng, nhịn không được quay đầu lại.
Vừa mới nhìn, Bạch Quang không khỏi sợ hết hồn.
Diệp Viễn không biết từ lúc nào đã đi ra khỏi Phi Thăng Trì, ở một bên yên tĩnh ngồi thiền.
Hai người trung niên liếc nhau một cái, trong lòng có hơi giật mình.
Nhìn bộ dáng này, người thiếu niên vừa mới phi thăng đã muốn đột phá tại chỗ?
“Ha, tiểu tử này, cũng có chút thú vị! Trình Giang, hai huynh đệ ta trông coi Phi Thăng Trì này cũng không ít năm, vẫn là lần đầu tiên thấy võ giả vừa mới phi thăng từ hạ giới vậy mà lại có thể trực tiếp đột phá cảnh giới!” Hai tên lính trung niên nói.
“Đúng vậy, cái này đúng thật là chuyện hiếm có! Tiểu tử này mới ở Thần Du Cảnh tầng một, đoán chừng là ở tiểu thế giới hạ đẳng nào đó phi thăng lên đi? Nhưng mà vừa mới phi thăng đã đột phá, có chuyện gì vậy?” Vẻ mẳ Trình Giang ngẩn ra.
Kỳ thật cũng không trách được bọn họ kinh ngạc, mà là Diệp Viễn thực sự quá quái dị.
Võ giả khác phi thăng lên Thần Vực, trên căn bản chỉ là vừa mới đột phá một đại bình cảnh, không thể nào vừa đến Thần Vực đã lựa chọn đột phá.
Nhưng mà Diệp Viễn và những người khác không giống nhau, cảnh giới của hắn căn bản đã còn kém xa mới đạt đến cực hạn của Vô Biên Giới.
Diệp Viễn phi thăng, là hắn chủ động phóng ra năng lượng vượt quá giới hạn của Vô Biên Giới, kích phát thiên kiếp.
Lại nói tới loại phương thức này, cũng chỉ có người biến thái như Diệp Viễn mới dám làm như vậy.
Người khác mà làm như thế, không khác gì là tự tìm cái chết.
Có năng lực dẫn phát thiên kiếp, cũng sẽ có năng lực độ qua thiên kiếp!
Thời gian nửa năm gần đây, Diệp Viễn cũng không chủ động tu luyện, nhưng mà tâm cảnh của hắn ở trong bất tri bất giác đã tăng lên rất nhiều, trong lúc không hay biết gì cũng đã đạt tới Thần Du Cảnh tầng một đỉnh phong.
Đột phá lúc này, là muốn dựa vào nguyên lực mạnh mẽ như nước tràn vào.
Quá trình đột phá cũng không kéo dài bao lâu, nguyên lực ở Thần Vực dồi dào, rất nhanh hắn đã đột phá bình cảnh của Thần Du Cảnh tầng hai.
Hai mắt Diệp Viễn chậm rãi mở ra, lúc này mới quan sát Thần Vực một lần nữa.
Vào giờ phút này, trong lòng Diệp Viễn cũng hơi có chút kích động.
Trọng sinh một đời, Diệp Viễn từ một võ giả Nguyên Khí Cảnh nho nhỏ, một đường tu luyện tới phi thăng Thần Vực, trong quãng thời gian này đã trải qua vô số gian nan hiểm trở.
Cùng với sự an nhàn của đời trước hoàn toàn khác nhau, đời này con đường quật khởi của hắn tràn đầy sát lực và chấn động.
Thậm chí có đến vài lần, hắn cũng đã lâm vào trong tuyệt cảnh, nhưng cũng đều đã vượt qua được.
Hiện tại đã phi thăng Thần Vực, con đường báo thù hắn đi từng bước từng bước rất vững!
Ba động nguyên lực quen thuộc này, kết cấu không gian quen thuộc này, vẫn là Thần Vực kia.
Chỉ là bây giờ Diệp Viễn đến Thần Vực, tâm cảnh đã rất khác rồi.
“Tiểu tử, đừng nhìn nữa! Ngươi xem hai huynh đệ chúng ta là không khí hay sao?” Trình Giang nhìn thấy Diệp Viễn đột phá xong, không khỏi nổi nóng nói.
Suy nghĩ của Diệp Viễn bị Trình Giang đánh gãy, nhưng mà vẫn cười nói: “Vị huynh đài này không biết có gì chỉ giáo?”
“Huynh đài? Hô hô, tiểu tử, phải gọi là đại nhân! Chỉ tiểu tử vừa mới phi thăng, thật đúng là không biết trời cao đất rộng mà!” Trình Giang cười lạnh nói.
“Đại nhân? Các hạ chẳng qua chỉ là võ giả Vô Lượng Cảnh tầng một, cũng xứng với hai chữ “đại nhân” này sao?” Diệp Viễn bật cười nói.
“Chẳng qua chỉ là võ giả Vô Lượng Cảnh tầng một? Ha ha, khẩu khí thật là lớn! Tiểu tử mới phi thăng, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng mà! Ngươi đi hỏi hai người bên kia một chút, bọn họ có nguyện ý ngoan ngoãn gọi ta hai tiếng đại nhân hay không!” Trình Giang dường như là đã sớm nhìn quen biểu hiện của Diệp Viễn, cười lạnh nói.
Hai người một già một trẻ bên kia nghe thấy lời này, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Lúc trước bọn họ đã bị dạy dỗ một trận, hơn nữa bảo vật trên người cũng bị vơ vét không ít.
Nghe Trình Giang hỏi tới, thiếu niên kia không thể không gật đầu nói: “Vị huynh đệ kia, vẫn là nên đem ngạo khí ở hạ giới thu lại đi! Nơi này… không thích hợp!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất