Chương 714: Nhiệm vụ ở Cố gia
“Đơn giản? Tiểu tử, ngươi quá ngây thơ rồi! Có không ít Đan Tông cấp cao trong thành đã từng nhận mấy nhiệm vụ mà ngươi chọn, có điều bọn họ đều thất bại rồi! Ngươi chỉ là một người vừa mới phi thăng, thật sự cho rằng mình giỏi lắm sao?” Lục quản sự tức giận nói.
Tiểu tử này mắt cao hơn đầu, nhưng cuối cùng chính mình mới là người bị thua thiệt nhiều nhất, đến lúc hối hận thì cũng đã muộn rồi!
Nếu như trong vòng mười ngày không hoàn thành được nhiệm vụ, dựa vào trạng thái điểm cống hiến bây giờ của Diệp Viễn thì nhất định sẽ bị xóa bỏ!
“y… Đan Tông sao?”
Ở trong mắt Diệp Viễn, Đan Tông chẳng là cái gì!
Lục quản sự nhìn dáng vẻ im lặng của Diệp Viễn, hiển nhiên là tiểu tử này đã quyết tâm rồi.
Thần sắc hắn đột nhiên thu lại, cười nói: “Ha, lão phu nể mặt đan dược, nên mới nhắc nhở ngươi. Nếu ngươi đã muốn tự tìm đường chết, vậy thì tùy ngươi.”
Diệp Viễn cười nói: “Đa tạ tiền bối.”
Mặt Lục quản sự tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng.
Dư Minh ở bên cạnh không nói chuyện, nhưng đều đã nhìn thấy rõ một màn này.
Vốn dĩ tưởng rằng Diệp Viễn là một thiên tài võ đạo, không ngờ được rằng hắn còn là một luyện dược sư!
Nhìn thấy dáng vẻ Diệp Viễn tràn đầy tự tin, hắn ít nhất cũng mới đạt tới thực lực của cảnh giới Đan Hoàng.
Tên tiểu tử này, rốt cuộc là đã tu luyện như thế nào?
Tính cách của Dư Minh tương đối vui vẻ, ở trong Cổ Phong Thành này rất được hoan nghênh, kết giao với không ít bạn tốt.
Cho dù là Lục quản sự này, cũng phải nhìn hắn với con mắt khác.
Cho dù là Diệp Viễn có lợi hại thế nào đi chăng nữa, thì vẫn chỉ là một phi thăng giả.
Dựa theo suy nghĩ của Dư Minh lúc trước, Diệp Viễn ít nhất cũng phải ở trong hầm mỏ đào khoáng vài năm.
Là côn trùng, hay là rồng, qua một thời gian ngắn là có thể nhìn ra rồi.
Ai mà biết được, Diệp Viễn căn bản là tới đào khoáng cũng không thèm mà đã trực tiếp muốn nhận nhiệm vụ của luyện dược sư!
Nhưng mà Dư Minh biết, nhiệm vụ của luyện dược sư chẳng những nguy hiểm nhỏ, mà thù lao còn cao. So với những nhiệm vụ mà võ giả phải vào sinh ra tử kia thì nhiệm vụ của luyện dược sư gần như là không có nguy hiểm gì.
Cùng lắm, chỉ là bị phủ thành chủ rút ra một phần điểm cống hiến mà thôi.
Luyện dược sư có bản lĩnh, đều không thiếu chút điểm cống hiến này.
Nhưng mà Diệp Viễn không giống người khác, hắn là người mới, điểm cống hiến còn chưa có. Hơn nữa nhiều nhất thì Diệp Viễn mới chỉ là một Đan Hoàng, hắn làm sao có thể hoàn thành được nhiệm vụ từ cấp sáu trở lên?
Nếu như Diệp Viễn là đang tìm đường chết, vậy thì cũng thôi đi, nhưng nếu như Diệp Viễn thực sự có bản lĩnh này, vậy thì phải kết giao với hắn thật tốt.
“Diệp tiểu huynh đệ, người vừa mới đến còn chưa hiểu rõ về tình hình trong thành nhiều lắm. Không bằng… Dư mỗ làm người dẫn đường, dẫn ngươi đi một vòng trong thành có được không?” Dư Minh xung phong nhận việc nói.
Lời nói của Dư Minh khiến Lục quản sự không khỏi ngạc nhiên.
Tính cách của Dư Minh hắn hiểu rất rõ, hắn thế mà lại đồng ý dẫn đường cho tên tiểu tử này, chẳng lẽ tên tiểu tử này thật sự có bản lĩnh?
Có điều hắn rất nhanh đã nghĩ thông suốt, nhất định là Dư Minh nhìn thấy sự ngông cuồng của tên tiểu tử này, nên đã quyết định đặt cược lên hắn.
Vì vậy, hắn liếc nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt khinh thường.
Kệ cho bọn họ tự dày vò mình đi, dù sao thì những thứ nên nói cũng đều đã nói rồi.
Đói với việc Dư Minh xung phong nhận việc, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không từ chối. Hắn đúng thật là không biết tý gì về thành cổ phong này, có một người bản địa làm người dẫn đường đúng là không tệ.
“Vậy làm phiền Dư đại ca rồi.” Diệp Viễn cười nói.
“Ha ha, huynh đệ ta mới gặp ngươi mà như đã quen từ lâu, chút chuyện nhỏ này tính là cái gì? Trình Giang, ngươi về Phi Thăng Trì trước đi, ta đi cùng với Diệp tiểu huynh đệ một vòng.” Dư Minh sắp xếp nói.
Trên đường đi, Trình Giang rất bối rối đối với hành động của Dư Minh.
Hơn nữa hắn vốn dĩ cũng không tin tưởng, Diệp Viễn có thể hoàn thành những nhiệm vụ của luyện dược sư này.
Nực cười, một luyện dược sư mà đến cả một hung chương cũng không có thì có thể tin tưởng được sao?
Có điều giữa hắn và Dư Minh, từ trước đến nay đều là Dư Minh chỉ đạo. Nghe thấy sự sắp xếp của Dư Minh, hắn cũng chủ động rời đi.
Còn Hoàng Đào và Tô Thành đương nhiên cũng hết sức tò mò, nhưng mà bọn họ không có thời gian để tiêu phí ở chỗ này, nên chỉ đành nhận mệnh đi hầm mỏ trình diện.
…
Cố gia, là một trong tam đại thế gia ở Cổ Phong Thành.
Trong số những nhiệm vụ mà Diệp Viễn nhận, có một nhiệm vụ là do Cố gia đưa ra.
Trong tất cả những nhiệm vụ này thì điểm cống hiến ở đó là cao nhất, khoảng năm trăm điểm cống hiến.
Nếu mà đi đào khoáng, thì phải đào đến một trăm ngày mới có được số điểm cống hiến này!
Điểm cống hiến trong Cổ Phong Thành cực kỳ quý giá, cho dù là một điểm cống hiến cũng không thể nào dễ dàng có được.
Dọc theo con đường, nghe Dư Minh giải thích, trong lòng Diệp Viễn cũng có chút tính toán.
Đừng tưởng rằng đào khoáng là một công việc đơn giản, nếu mỗi ngày muốn nhận được năm mươi điểm cống hiến, đó dường như là chuyện không thể nào.
Trừ khi vận khí nghịch thiên, đào được chỗ Nguyên Tinh phẩm chất cực tốt, mới có thể đạt được được năm điểm.
Hầu hết các trường hợp đều chỉ có thể nhận được hai đến ba điểm cống hiến.
Đối với võ giả mới phi thăng mà nói, đào khoáng dường như là phương pháp duy nhất để đạt được điểm cống hiến.
Năm trăm điểm cống hiến, ngay cả đối với tên đầu sỏ như Dư Minh mà nói, cũng là một khối tài sản kếch xù rồi.
Bởi vì nguyên lực ở Thần Vực dày đặc, phẩm chất của Nguyên Tinh ở đây so với Nguyên Tinh thượng phẩm ở hạ giới cũng cao hơn rất nhiều.
Một mảnh Nguyên Tinh, tương đương với một nghìn viên Nguyên Tinh thượng phẩm!
Nguyên Tinh thông thường, ở Thần Vực cũng chỉ là loại rác rưởi.
“Ồ, đây không phải là Dư lão đệ sao? Hôm nay làm sao lại có thời gian rảnh rỗi đến tìm lão ca ta uống rượu vậy?”
Diệp Viễn và Dư Minh vừa mới tới ngoài cửa Cố gia, một người quản gia trung niên vừa đi ra đã lên tiếng chào hỏi Dư Minh.
“Ha, Cố Hồng đại ca đây là muốn đi đâu vậy?” Dư Minh cười chào hỏi, bộ dạng dường như là rất quen thuộc đối phương.
“Này, lão đệ, nếu lần này tới tìm lão ca uống rượu, vậy thì phải đổi sang ngày khác rồi! Gia chủ muốn ta đi tìm Lục quản sự, để bỏ đi cái nhiệm vụ lúc trước đã đưa ra. Gần đây có không ít luyện dược sư lung tung, không biết tự lượng sức mình nhận nhiệm vụ của Cố gia, kết quả toàn bộ đều là hàng dởm, làm cho gia chủ bị chọc tức!” Vẻ mặt Cố Hồng bất đắc dĩ nói.
Dư Minh nghe thấy, sắc mặt không khỏi lúng túng, giống như là Cố Hồng đây là đang muốn nói hắn.
Cố Hồng là người khôn khéo, nhìn thấy sắc mặt Dư Minh, không khỏi tò mò hỏi: “Sao vậy? Nhìn bộ dáng này của ngươi, chẳng lẽ lại vì nhiệm vụ này mà đến? Ha, lão đệ từ lúc nào mà có bản lĩnh này, thế mà biến thành luyện dược sư rồi hả?”
Sắc mặt của Cố Hồng thay đổi khi nói chuyện.
Biết rõ là không gạt được, Dư Minh không thể làm gì khác hơn nói: “Không phải là tiểu đệ nhận, là vị Diệp tiểu huynh đệ này nhận. Có điều ta cảm thấy, Diệp tiểu huynh đệ này có vài phần bản lĩnh, hay là… để hắn thử một lần?”
Kỳ thật trong lòng Dư Minh cũng không chắc chắn, chung quy thì cảnh giới của Diệp Viễn là bày ra ở đó.
Hắn cũng không nghĩ tới, thái độ bây giờ của Cố gia đối với nhiệm vụ này lại như vậy.
Sớm biết như vậy, hắn đã không lội vũng nước đục này rồi.
Cố gia ở Cổ Phong Thành là một trong tam đại thế gia, thực lực chỉ đứng sau phủ thành chủ.
Vạn nhất mạo phạm đến Cố gia, người ta chỉ cần một tay là có thể bóp chết tiểu nhân vật này rồi.
Đừng có nhìn hắn và Cố Hồng xưng huynh gọi đệ, thân phận của Cố Hồng cao hơn hắn rất nhiều.
Có thể leo lên con người Cố Hồng này, Dư Minh cũng đã phải trả cái giá rất lớn.
Nhưng mà nếu như Dư Minh mạo phạm cố gia, Cố Hồng nhất định sẽ không khách khí đi đối phó hắn.
Thể diện đại gia tộc, nào có thể cho phép kẻ khác khinh nhờn!
Vốn tưởng rằng Cố Hồng sẽ nể mặt, ai ngờ hắn vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống nói: “Dư lão đệ, ngươi đây là đang làm ta khó xử mà! Nhiệm vụ này của nhà chúng ta chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ ràng sao? Mấy dược sư ở Đan Tông cấp cao cũng không có cách nào, coi như là những người nhận nhiệm vụ kia đều là tay mơ, nhưng mà ít nhất cũng là cường giả Đan Tông. Tiêu tử này ngay cả một hung chương cũng đều không có, vừa nhìn là biết đến đục nước béo cò!”