Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 722: Một cái tai

Chương 722: Một cái tai
Cố Hồng thấp thỏm bước vào phủ đệ của Diệp Viễn.
Thật lòng thì, đối mặt với Dư Minh gã còn có chút yên tâm nhưng đối mặt với Diệp Viễn, gã thực sự không có chút tự tin nào.
Tuy chỉ từng có một lần đối mặt ngắn ngủi nhưng ấn tượng của gã với Diệp Viễn lại vô cùng sâu sắc.
Bởi Diệp Viễn nói sẽ trả lại gã những nhục nhã này, quả nhiên hôm nay thực sự trả lại gã.
Lúc đó gã còn cho rằng Diệp Viễn mạnh miệng để gỡ gạc cho bản thân thôi, nhưng bây giờ Cố Hồng mới biết, người ta thật sự có năng lực làm được điều đó!
Ngày đó, từ đầu đến cuối Diệp Viễn không hề cãi lại, bởi vì hắn căn bản chẳng thèm cãi lại.
So với cãi cọ, Diệp Viễn thích dùng hành động để vả mặt người ta hơn!
Vào phòng khách, thấy Diệp Viễn đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế gia chủ, bên cạnh còn có Quân Thiên Vũ và Liễu Diệc Như.
Tuy đã sớm nghe nói đến, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, Cố Hồng vẫn vô cùng kinh ngạc.
Diệp Viễn mới phi thăng được vài ngày, ấy vậy mà đã có thể ngồi ngang hàng với một kẻ làm người ta nghe tên đã sợ mất mật – Quân Thiên Vũ.
“Tiểu nhân Cố Hồng bái kiến Quân đại nhân, Diệp đại sư!” Trước mặt Quân Thiên Vũ, Cố Hồng hạ mình rất thấp.
Dù sao thì hôm nay tới đây gã đã sớm chuẩn bị tinh thần mặt dày vô sỉ đến cùng rồi.
Nhưng mới câu đầu tiên, gã đã chọc giận người khác.
Quân Thiên Vũ hừ lạnh, nói: “Người hầu của Cố gia đều không biết lễ nghĩa như thế sao? Đây là nhà Diệp lão đệ, ngươi không bái kiến hắn trước lại bái kiến ta làm gì? Mặc dù không phải ở chỗ này thì Diệp lão đệ cũng là ân nhân cứu mạng của phu nhân nhà ta, ngươi làm như vậy chẳng phải đẩy ta vào tình thế bất nghĩa sao? Hử?”
Một tiếng hừ lạnh này đã khiến Cố Hồng sợ nhũn cả chân, vội quỳ xuống.
“Quân đại nhân tha tội! Tiểu nhân… tiểu nhân chỉ vô tình mạo phạm!” Cố Hồng lúc này thật sự muốn chết luôn cho rồi.
Quân Thiên Vũ đã xây dựng ảnh hưởng quá lớn ở thành Cổ Phong này, cho nên Cố Hồng lập tức nghĩ đến chuyện bái kiến Quân Thiên Vũ trước tiên.
Ai ngờ, hành vi này lại chọc giận hắn.
Ngươi đường đường là một cường giả Thiên Khải Cảnh, làm sao có thể xếp sau một tiểu tử Thần Du Cảnh cơ chứ?
“Hừ! Nếu đây không phải là nhà Diệp lão đệ, ngươi đã thành một người chết rồi! Đây là nhà Diệp lão đệ nên xử trí ngươi thế nào phải do chủ nhà định đoạt vậy!” Quân Thiên Vũ lại hừ lạnh, nói.
Cố Hồng nghe nói vậy, lông tóc trên người lập tức dựng đứng.
Vị trước mặt này xưa này giết người chưa bao giờ cần lý do, chỉ cần hắn thấy ngươi đáng chết thì ngươi liền thực sự chết rồi!
Điểm này, đã có vô số người dùng tính mạng chứng minh, không cần nghi ngờ.
“Diệp đại sư, tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết! Cầu Diệp đại sư tha mạng!”
Cố Hồng ra sức dập đầu, đã sắp đập sàn nhà thành một cái hố lớn. Gã căn bản không dám dùng nguyên lực hộ thể, cho nên mới dập đầu vài cái, trán đã sưng to.
“Quân huynh, tiểu đệ mới chuyển vào nhà này, không thể vừa vào nhà mới liền giết chóc, đây là điềm xấu!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Cố Hồng vừa nghe lập tức vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Đa tạ Diệp đại sư tha chết! Đa tạ Quân đại nhân tha chết.”
Quân Thiên Vũ cũng bình thản nói: “Tội chết có thể miễn, nhưng trách phạt không thoát được.”
Dứt lời, ngón tay Quân Thiên Vũ hóa kiếm, một tia kiếm khí bay vèo qua bên tai Cố Hồng.
Cố Hồng chỉ cảm thấy tai lạnh buốt, thậm chí chưa kịp phản ứng gì nhiều.
Nếu ngón tay kia lệch đi một chút xíu, đầu gã sẽ nổ tung như quả dưa hấu.
Song ngay sau đó, một cảm giác đau đớn kéo tới, đau quặn cả người.
“A! Tai của ta!”
Cố Hồng bịt chặt bên tai đầm đìa máu, đau đến lăn lộn trên đất.
“Còn dám ồn ào thì dù lúc này ta nể mặt Diệp lão đệ không giết ngươi ở đây nhưng ngươi cũng không có khả năng sống trở lại Cố gia.”
Lời Quân Thiên Vũ phảng phất như thể truyền từ Cửu U, dù Cố Hồng đã đau đến sắp ngất nhưng cũng lập tức dừng tiếng tru.
Cố Hồng bịt một bên tai, đau đến run cả người nhưng vẫn không dám rên một tiếng, mồ hôi lạnh túa ra ào ào, chảy xuống vết thương ở tai khiến nó càng thêm đau đớn.
Quân Thiên Vũ dĩ nhiên không phải loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy, hắn làm thế là cố ý gây sự.
Gã Cố Hồng này với hắn chỉ là một kẻ chẳng đáng vào mắt, giết cũng chẳng có gì. Nhưng nếu vì thế mà khiến Diệp Viễn triệt để đắc tội Cố gia thì lại rất không ổn.
Đào gia đã bị diệt, các đại gia tộc của Cổ Phong Thành này đã bắt đầu cảnh giác.
Những năm gần đây, ba gia tộc lớn đều đang chuyên tâm phát triển, thực lực đã tăng cao khá nhiều.
Quân Thiên Vũ tuy không sợ nhưng năm đó hắn đã lập một ước định với thành chủ, không được tùy ý giết cường giả Thiên Khải Cảnh trong thành.
Trừ khi, hắn không muốn ở lại Cổ Phong Thành này nữa.
Thể diện của ba đại gia tộc, Quân Thiên Vũ có thể không cho nhưng hắn vẫn phải nể mặt thành chủ một chút.
Thành chủ là người được Thánh địa cử đến, Quân Thiên Vũ hắn đây có mạnh thế nào cũng không có khả năng mạnh hơn Thánh địa.
Cho nên, lúc này Quân Thiên Vũ chỉ ra tay trách móc, coi như kiếm chút lời cho Diệp Viễn mà thôi.
Nói gì thì nói, hắn chỉ lấy một cái tai, Cố gia sẽ không dám nói gì.
Cố Hồng vừa đau đến hít sâu vừa nói: “Diệp... Diệp đại sư, ngài tức giận thì cũng xả ra rồi, liệu... liệu có thể ra tay... cứu... tiểu thư nhà tiểu nhân không ạ?”
Đối với Cố Hồng, dĩ nhiên Diệp Viễn sẽ không thương hại chút nào.
Gã đã từng dám nổi lên ý giết mình, không giết gã đã là nể mặt Cố gia rồi.
Sát ý lóe qua trong mắt Cố Hồng trong giây lát đó, Diệp Viễn cũng coi như không thấy.
Có Quân Thiên Vũ ở đây, đừng nói Cố Hồng, ngay cả Cố gia cũng không dám động đến mình.
“Cứu người thì có thể, nhưng lần này không giống nhận nhiệm vụ. Ngươi biết đấy, ta đã cho ngươi một cơ hội.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Cố Hồng nghe hắn nói vậy, lòng cũng hiện lên chút hối hận.
Nếu ngày đó gã đồng ý để Diệp Viễn xem bệnh cho tiểu thư, hiện tại nhất định sẽ được gia chủ khen ngợi, cũng sẽ không vì thế mà mất một lỗ tai.
Nhưng hối hận đã nhanh chóng bị hận thù thay thế.
Mặc dù gã không dám làm gì Diệp Viễn, nhưng người bên cạnh Diệp Viễn, gã vẫn dám động đến!
Chờ chuyện này lắng xuống, Cố Hồng ta nhất định sẽ cho người biết thế nào là lễ độ!
Mặc dù trong lòng hận vô cùng nhưng ngoài miệng gã không dám có một chút gì bất mãn, trái lại vẫn khép nép như cũ.
“Ta muốn khế đất của Oái Hương Lâu của Cố gia ở phố Cổ Phong.”
“Cái gì! Oái... Oái Hương Lâu? Ôi chao!”
Cố Hồng vừa kích động lên, vết thương lại rách ra, khiến gã đau đến nhe răng.
“Đúng thế!”
“Diệp... Diệp đại sự, việc này... này cũng quá là… liệu có thể... đổi điều kiện khác không ạ?”
Cố Hồng thật muốn giết người, lần này tên Diệp Viễn kia đã quá tham lam rồi!
Nhưng mà gã nhất định phải nhịn xuống! Nếu không, kẻ chết chính là gã.
“Không thể thương lượng, hoặc đồng ý với điều kiện của ta, hoặc tìm người khác đi!” Diệp Viễn không hề nể tình.
“Việc này... tiểu nhân không thể tự quyết định, có thể... để tiểu nhân trở về bẩm báo lại với gia chủ không ạ?” Cố Hồng hỏi.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Có thể, trước buổi trưa mai cần cho ta câu trả lời. Bằng không, không cần nói tiếp nữa.”
Cố Hồng nào dám nán lại thêm, gã cắn răng chịu đựng cơn đau trên tai, vội vàng lộn trở về Cố gia.
Cố Hồng đi rồi, Quân Thiên Vũ hỏi: “Điều kiện này của Diệp lão đệ thật ngoài dự liệu của ta! Chẳng lẽ, Diệp lão đệ định khai tông lập phái ở Cổ Phong Thành này?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất