Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 723: Có gì không ổn

Chương 723: Có gì không ổn
“Ha, Oái Hương Lâu! Một tiểu tử mới Thần Du Cảnh có thể gánh được một Oái Hương Lâu lớn như vậy sao?” Cố Trường Thuận cười lạnh nói.
“Bẩm gia chủ, tiểu tử này ỷ có Quân Thiên Vũ làm chỗ dựa, căn bản không để Cố gia chúng ta vào mắt!” Cố Hồng nói, vẻ mặt đầy căm phẫn.
Cố Trường Thuận nhìn Cố Hồng như cười như không, khiến gã chột dạ.
“Cố Hồng, xem ra mấy năm nay ta quá phóng túng ngươi rồi nhỉ!” Cố Trường Thuận cảm khái nói.
Cố Hồng giật thót cả người, vội quỳ phịch xuống đất, vẻ mặt như đưa đám: “Cố Hồng nào dám ạ! Thật sự là… thật sự là do bọn họ khinh người quá đáng.”
“Ha ha, khinh người quá đáng hả? Chỉ e là do chính ngươi khinh người quá đáng trước đúng không? Nói thật đi, ngươi còn có thể sống sót trở về đúng là làm ta rất bất ngờ đấy, xem ra Quân Thiên Vũ cũng khá là kiêng kỵ thành chủ.” Cố Trường Thuận nói.
Cố Hồng càng nghe càng thấy không ổn, chẳng lẽ những chuyện mình lén lút làm sau lưng gia chủ, hắn đều biết cả?
Vừa nghĩ đến đây, Cố Hồng càng nước mắt nước mũi giàn dụa, nói: “Gia chủ, người phải làm chủ cho Cố Hồng! Ta đi mời Diệp Viễn ra tay chữa bệnh, nhưng hắn không nói không rằng liền cắt đứt tai ta. Việc này... thật đúng là không coi ngài ra gì!”
Cố Hồng không chú ý tới, sắc mặt Cố Trường Thuận đã dần trở nên lạnh lẽo.
“Cố Hồng, đây là cơ hội cuối cùng ta ban cho ngươi!”
Cố Hồng giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
Từ ánh mắt của gia chủ, gã liền biết mình không dối gạt được điều gì.
Cố Hồng là một kẻ khôn khéo, gã biết mọi thứ gã có đều do Cố Trường Thuận ban cho.
Lần này, gã hoàn toàn thành thật, kể lại toàn bộ sự việc mấy ngày qua.
Đương nhiên, tình huống thực sự vẫn có chút khác so với những điều gã kể, nhưng đều là những thứ không thể xác định rõ.
Loại chuyện này, Cố Hồng đã làm quen tay rồi, mặc dù là Cố Trường Thuận cũng không nhìn ra manh mối.
Ví dụ như ngày đó gã đi tiêu trừ nhiệm vụ, gặp phải Diệp Viễn và Dư Minh, quá trình sự việc dĩ nhiên lại thành Diệp Viễn đã chỉ có thực lực thấp lại còn không coi ai ra gì, thoạt nhìn chỉ như một tên lừa đảo, cho nên gã mới không cho bọn họ vào.
Điểm này, kết hợp với điều kiện mà Diệp Viễn nói, càng khiến người cảm thấy chân thật.
Quả nhiên, Cố Trường Thuận nghe xong, vẻ lạnh lẽo trước đó đã giảm đi nhiều, thản nhiên nói: “Coi như ngươi thành thật, nếu ngươi còn dám giấu diếm điều gì, không cần Quân Thiên Vũ ra tay, ta cũng sẽ tiễn ngươi lên đường.”
Cố Hồng âm thầm toát mồ hôi hột, cảm giác như mình vừa dạo quanh quỷ môn quan một vòng rồi lại về.
Có điều, với hiểu biết của gã về Cố Trường Thuận, thì lần này hẳn đã qua cửa!
“Gia chủ, Cố Hồng nhất thời hồ đồ, cho nên gây ra sai lầm lớn, xin gia chủ trách phạt. Chỉ là, Diệp Viễn mặc dù lợi hại, thuộc hạ cũng không tin hắn còn có thể mạnh hơn Thư Mính đại nhân, cho nên mới ra tay với hắn!” Cố Hồng nói dối.
Cố Trường Thuận chỉ gật đầu, nói: “Thật ra, ta cũng rất khó tin một tiểu tử Thần Du Cảnh lại có thể mạnh hơn cả Thư Mính. Có điều, bệnh tình của Tình Nhi thật sự không thể dây dưa thêm nữa. Hắn muốn Oái Hương Lâu thì cho hắn đi, chỉ cần hắn có thể chữa khỏi cho Tình Nhi.”
...
Sáng hôm sau, Quân Thiên Vũ và Diệp Viễn tới Cố gia.
Cố Trường Thuận tự mình ra nghênh đón bọn họ, bên cạnh còn có một lão giả tiên phong đạo cốt.
Hai bên hàn huyên một hồi, Cố Trường Thuận nói: “Diệp đại sư, bệnh của tiểu nữ phải phiền ngươi rồi.”
“Nhận tiền của người, thay người giải nạn, đây tất nhiên là chuyện thuộc bổn phận của Diệp mỗ.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Hắn và Cố gia rất khó có thể trở thành bạn bè, cho nên hắn cũng không cần khách khí làm gì.
Chỉ là lão giả kia bỗng nhiên cười lạnh nói: “Ha, tuổi chưa lớn lắm mà độ huênh hoang không nhỏ nhỉ! Ranh con còn chưa đủ lông đủ cánh đã dám tự xưng đại sư, thật không biết trời cao đất rộng là gì!”
Lão giả này, chính là Thư Mính mà Cố Trường Thuận từng nhắc đến.
Hôm nay Diệp Viễn đến xem bệnh cho con gái Cố Trường Thuận, có mấy lời chính y không tiện nói, cho nên mới mời Thư Mính đến đây, chính là để nói như vậy đó.
Diệp Viễn liếc nhìn lão một cái, bình thản nói: “Thứ nhất, có chí không phụ thuộc tuổi cao thấp, xem bệnh trị người là phải dựa vào bản lĩnh thực sự! Nếu bệnh của Cố tiểu thư không khỏi được, vậy các hạ tất nhiên không có bản lĩnh này. Thứ hai, danh xưng đại sư là người khác gọi ta, ta chưa từng tự xưng như vậy. Có điều, ta chưa bao giờ nghĩ, mình được gọi là đại sư có điều gì không ổn. Thứ ba, ngươi là ai?”
“Ngươi! Ngay cả lão phu là ai cũng không nhận ra, còn dám đứng đây mạnh miệng kiêu ngạo! Bệnh còn chưa có xem mà đã ra vẻ nắm chắc rồi, ngươi tưởng ngươi là Đan Đế ư?” Hạ Thư Mính bị Diệp Viễn chọc giận đến độ thổi râu trừng mắt.
“Buồn cười thật! Sao ta lại phải nhận ra ngươi? Còn nữa, tuy ta không phải Đan Đế nhưng bệnh của Cố tiểu thư, ta nhất định có thể chữa khỏi.” Diệp Viễn cười lạnh đáp.
“Tiểu nhi cuồng vọng vô tri! Hôm nay nếu ngươi không trị hết bệnh cho Tình Nhi, ta sẽ khiến ngươi trả một cái giá thật lớn cho sự cuồng vọng của mình!” Hạ Thư Mính đã bị Diệp Viễn chọc giận điên lên.
Nhưng đúng lúc này, Quân Thiên Vũ nãy giờ vẫn im lặng lại bỗng lên tiếng.
“Xem ra Quân mỗ lâu quá không ra tay, Cổ Phong Thành này đã có kẻ không nhớ nổi sự tồn tại của Quân mỗ rồi.”
Đe dọa!
Đe dọa trắng trợn!
Nhưng Quân Thiên Vũ, từ xưa tới nay đều luôn khí phách như thế đó!
Dám ở ngay trước mặt gia chủ của ba thế gia lớn nhất mà đe dọa một gã Đan Thánh, việc này cũng chỉ có Quân Thiên Vũ mới làm được.
Cố Trường Thuận đứng bên cạnh bỗng nhiên có một ảo giác, Diệp Viễn và Quân Thiên Vũ hai người này trộn lẫn với nhau thì quả thực chính là tuyệt phối!
Hai người kia, không coi ai ra gì cũng giống hệt nhau, cuồng vọng cũng y hệt nhau nốt!
Hạ Thư Mính nghe hắn nói vậy, khí thế vừa rồi lập tức tiêu tan thành mây khói.
Lão bị Diệp Viễn làm cho tức tối mờ mắt, nhất thời quên cả sự hiện diện của Quân Thiên Vũ ở bên cạnh.
Hôm nay Quân Thiên Vũ vẫn đi theo bên cạnh Diệp Viễn, nhìn như tùy tùng vậy, rất dễ khiến người ta quên mất sự có mặt của hắn ở đây.
“Ha ha, thôi mong mọi người đừng tranh cãi nữa. Diệp đại sư, Quân huynh và Hạ huynh đây đều là khách quý của Cố mỗ, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!” Cố Trường Thuận thấy tình thế không ổn, vội vã đi ra cười làm hòa.
“Hừ!” Hạ Thư Mính hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không muốn nói thêm.
“Cố gia chủ, ta thấy không cần lãng phí thêm thời gian nữa, chúng ta tới luôn chỗ lệnh ái đi thôi.” Diệp Viễn nói.
Ấn tượng về Cố gia trong Diệp Viễn đều không được tốt, cho nên hắn cũng chẳng muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.
“Vậy thì tốt quá.” Cố Trường Thuận nói.
Đoàn người đi vào trong nội trạch của Cố gia, đi một vòng xa, Cố Trường Thuận lại dẫn bọn Diệp Viễn tới một địa lao.
Điều này khiến cho Diệp Viễn cực kỳ kinh ngạc, bởi Dư Minh có nói cho hắn biết, đứa con gái này của Cố Trường Thuận là giọt máu duy nhất mà vợ cả của hắn để lại, thường ngày Cố Trường Thuận rất chiều chuộng nàng.
Vì cứu nàng ta, Cố Trường Thuận còn sẵn lòng lấy ra Oái Hương Lâu làm thù lao, lòng yêu thương con gái thế này đúng là hiếm thấy.
Thế nhưng vì sao, Cố Trường Thuận lại giam nàng trong địa lao không có lấy một ánh mặt trời nào thế này?
Càng đi vào sâu bên trong, không khí càng lạnh đến không gì so được.
Đến khi tới nơi sâu nhất, Diệp Viễn thấy được một chiếc giường băng, trên giường là một cô gái mặc bộ đồ màu xanh da trời.
Tay chân cô gái đó đều bị khóa chặt bởi xích sắt!
“Đây là tiểu nữ Cố Tình. Từ ba năm trước đây, nó bỗng trở nên điên điên khùng khùng, gặp người liền giết. Bất đắc dĩ, ta đành trói tay chân nó lại.” Cố Trường Thuận giải thích.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất