Chương 721: Thời thế thay đổi
“Khà khà, Dư lão đệ, không biết Diệp đại sư có ở nhà không?” Cố Hồng ngửa mặt hỏi thăm.
Bản thân Cố Hồng chỉ là một người hầu, trình không biết xấu hổ càng thêm lợi hại so với những võ giả tầng chót xã hội như Dư Minh.
Tựa như lần trước, gã sợ bị Cố Trường Thuận trách cứ, cho nên không cho Dư Minh chút thể diện, sỉ nhục Diệp Viễn đến không còn đường sống.
Hiện tại gã phải đến cầu người, lại có thể mặt dạn mày dày xưng huynh gọi đệ với Dư Minh.
Dư Minh thấy thế thì cười lạnh, nói: “Ủa, chẳng phải đó là Cố đại nhân sao? Xin đừng xưng huynh gọi đệ với thứ hạ cấp như ta đây, để tránh làm thấp thân phận của ngài.”
Dư Minh đang đầy một bụng oán khí với Cố Hồng, không tranh thủ lần này lên mặt lấy lại thể diện thì làm sao có thể vui vẻ được đây?
Cố Hồng lại căn bản chẳng hề để ý đến sự châm chọc trong giọng điệu của Dư Minh, gã vẫn tươi cười nói: “Nghe ngươi nói gì kìa! Cố Hồng ta chẳng qua chỉ là một người hầu của Cố gia, cũng chỉ là một kẻ khốn khổ trong Cổ Phong Thành này thôi, Dư lão đệ cần gì phải làm khó lão ca như vậy chứ? Ta biết Dư lão đệ vẫn khó chịu về chuyện ngày đó, nhưng lão ca ta đây cũng có chuyện khó xử của mình có phải không nào? Hôm nay lão ca tới đây, một là để mời Diệp đại sư ra tay, hai là đến để nhận lỗi với Dư lão đệ đây.”
Không thể không nói, gã Cố Hồng này đích thực rất khéo cư xử. Trình bày vấn đề thật kín kẽ, lại nhẹ nhàng bâng quơ lướt qua chuyện ngày đó.
Nếu là một tiểu tử chưa hiểu việc đời, hẳn đã lập tức cảm động rưng rưng mà xưng huynh gọi đệ với Cố Hồng rồi.
Chỉ có điều, Dư Minh tuy chưa làm nên trò trống gì nhưng lại là tay cáo già.
Cố Hồng muốn nhẹ nhàng lướt qua chuyện cũ đâu phải dễ dàng gì với hắn?
“Ha, Cố quản gia đừng dùng kiểu này nói chuyện với ta! Có chuyện gì nói nhanh chút đi, nếu không có thì cút ngay đi cho ta! Hiện Diệp đại sư rất bận, không có thời gian lằng nhằng với người như ngươi!” Dư Minh thản nhiên nói.
Lúc này Dư Minh đã cực kỳ vui sướng trong lòng.
Mới có vài ngày đã có cơ hội đánh trả để lấy lại thể diện!
Ngày đó chẳng phải ngươi bảo lão tử cút đi sao? Hiện tại đến lượt ngươi cút thật xa cho lão tử!
Mấy ngày trôi qua, mối quan hệ giữa Dư Minh và Diệp Viễn đã biến hóa khác xa trước đây.
Tuy Diệp Viễn vẫn gọi hắn là lão ca nhưng Dư Minh tự biết thân biết phận rằng, hắn và Diệp Viễn hoàn toàn không thuộc cùng một cấp bậc.
Không xem xem, Diệp đại sư người ta đều qua lại với hạng người nào?
Quân Thiên Vũ, La Phương, Tôn Mậu Thịnh, chẳng phải tất cả đều là những đại nhân vật có ảnh hưởng lớn đến Cổ Phong Thành này đó sao?
Nhưng dù vậy, Diệp Viễn vẫn cứ đối xử rất thoải mái với Dư Minh.
Dư Minh xem liền hiểu rõ trong lòng, thứ biến hóa chỉ có tâm tính của mình mà thôi. Thái độ của Diệp Viễn với hắn, hiện không khác gì lúc ban đầu cả!
Cho nên trong mắt hắn, Cố Hồng chỉ là một người hầu, mà hắn lúc này, thân phận đã cao hơn Cố Hồng rất nhiều!
Lần này tới đây, hiển nhiên Cố Hồng mang theo quyết tâm liều mình tới cùng, cho nên cũng chuẩn bị đem khả năng mặt dày vô sỉ phát huy hết sức!
“Ý đồ đến đây của ta, lẽ nào Dư lão đệ còn không rõ ư? Cố mỗ là muốn cầu kiến Diệp đại sư, mời ngài đến xem bệnh cho tiểu thư. Nếu có điều kiện gì, Diệp đại sư cứ việc mở miệng là được.”
Vừa nói, Cố Hồng vừa móc ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Dư Mình, vẻ nịnh nọt nói: “Đây là chút lòng thành của lão ca, xin Dư lão đệ vui lòng nhận cho. Sau khi chuyện này thành công, lão ca còn sẽ đến cảm tạ. Ta biết lão đệ là người có tiếng nói trước mặt Diệp đại sư, chỉ cần lão đệ chịu dàn xếp cho một chút, còn lại chúng ta đều có thể thương lượng, được chứ?”
Cố Hồng đau lòng muốn chết rồi.
Lần này, để cải thiện mối quan hệ với Dư Minh, gã đã phải trả giá khá lớn.
Trong nhẫn trữ vật có chừng nghìn viên Nguyên Tinh hạ phẩm.
Một nghìn viên Nguyên Tinh hạ phẩm này là một phần năm của cải của gã đó!
Phải biết rằng, Nguyên Tinh hạ phẩm có giá trị ngang với điểm cống hiến, lấy một đổi một.
Tức là, Cố Hồng vừa đưa cho Dư Minh một nghìn điểm cống hiến!
Đây chắc chắn là một món lớn!
Dư Mình thả thần thức vào xem xét nhẫn trữ vật, thấy vậy, tim cũng đập thình thịch một hồi.
Lão già này, lần này đúng là chịu chi lớn một phen đây!
Song ngoài mặt, Dư Minh vẫn tỏ vẻ do dự: “Cái này... Cố quản sự, không phải ta không muốn giúp ngươi mà là Diệp đại sự thật sự quá bận rộn...”
Cố Hồng nghiến răng ken kẹt, lại móc ra một chiếc nhẫn trữ vật khác, nói: “Dư lão đệ, tất nhiên ta biết Diệp đại sư rất bận rộn. Chỉ có điều, bệnh tình của tiểu thư nhà ta, ngươi cũng biết rồi đấy. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, lão Cố ta đây cũng chỉ còn ngần ấy của cải thôi!”
Cố Hồng tỏ vẻ nghèo khổ làm lòng Dư Minh thoải mái hẳn ra.
Hắn nhận nhẫn trữ vật, nhìn vào, quả nhiên trong đó có không ít thứ tốt, giá trị phải chừng trên dưới năm trăm điểm cống hiến.
“Thôi được rồi, nể tình Cố quản sự đã có lòng thành như vậy, ta sẽ nói với Diệp đại sư một tiếng. Còn về chuyện hắn có nhận lời hay không, ta không dám bảo đảm!” Dư Minh ra vẻ khó xử nói.
“Không vấn đề không vấn đề! Ta biết Dư lão đệ là người Diệp đại sư tin tưởng, đại sư nhất định sẽ nể lời ngươi mà!” Cố Hồng ra sức bợ đỡ Dư Minh.
Dư Minh dĩ nhiên cũng cực kỳ hưởng thụ, trước đây đều là hắn ra vẻ đáng thương trước mặt Cố Hồng, hiện tại thời thế thay đổi, đến phiên Cố Hồng tỏ vẻ đáng thương trước mặt mình.
Loại cảm giác này, phải nói là vô cùng sảng khoái!
Dư Minh cầm cả hai chiếc nhẫn trữ vật, quay người vào nhà.
Bóng hắn vừa biến mất, mặt Cố Hồng lập tức xụ xuống.
“Hừ! Thứ không biết điều, dám lên mặt với ta! Dám cầm cả đồ của Cố gia ta đây, chán sống rồi chắc! Đợi ồn ào lần này lắng xuống, Cố gia không chỉ muốn ngươi phun hết mấy thứ này ra mà còn muốn cho ngươi hoàn toàn biến mất khỏi Cổ Phong Thành này!” Cố Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
...
“Ha ha ha, thật là thoải mái! Quá sung sướng rồi! Diệp huynh đệ, lão ca sống trong thành Cổ Phong này, trước giờ vẫn luôn phải cụp đuôi mà sống, thấy ai cũng phải cúi đầu khom lưng. Hôm nay nhờ bóng Diệp huynh đệ, ta đây rốt cuộc cũng có thể ngẩng đầu với người! Đây, mấy thứ này là Cố Hồng hối lộ ta, lần này gã móc hầu bao hơi mạnh tay đấy!”
Vừa vào nhà, Dư Minh liền cảm thấy vui sướng muốn bay lên.
Diệp Viễn chỉ khoát tay cười nói: “Thứ đó là Cố Hồng biếu ngươi, cũng là gã nợ ngươi, ngươi cứ thu đi. Gã muốn mạng của ta cơ mà, sao có thể chỉ vì mấy thứ này mà tha cho gã được? Sau đó mới là phần chính!”
Dư Minh hơi ngượng ngùng, nói: “Việc này… lão ca ta vẫn luôn tự hiểu rõ mình. Cố Hồng đưa ta mấy thứ này đều là nhìn mặt mũi Diệp huynh đệ, sao ta lấy làm của riêng được chứ?”
Diệp Viễn cười nói: “Đưa ngươi thì ngươi cứ cầm đi, nói nhiều vậy làm gì? Nếu ngươi còn coi ta là huynh đệ thì hãy cất mấy thứ đó đi.”
Nghe Diệp Viễn nói vậy, Dư Minh vội vàng nói: “Được được được, ta thu là được! Có điều, lần này ta cũng nhìn rõ con người gã Cố Hồng kia rồi, kẻ này sống hai mặt, không phải thứ tử tế gì, lần trước gã còn phái Tống Phàn đi giết ngươi đó thôi! Lần này gã bất đắc dĩ phải cúi đầu trước chúng ta, nhưng ta nghĩ nhất định gã sẽ ghi hận trong lòng.”
Diệp Viễn cười nói: “Cố Hồng chỉ là kẻ không đáng để mắt, căn bản chẳng đáng để ta tự tay đối phó. Nếu gã an an ổn ổn thì còn có cơ hội. Nếu chính gã thích đâm đầu vào chỗ chết, thì đừng trách ta.”