Chương 724: Bắt mạch bằng nguyên ti
“Giết! Các ngươi đều là ác ma, ta muốn giết các ngươi!”
Cố Tình phát hiện có người tới, lập tức trở nên hết sức nóng nảy, dùng toàn lực vùng vẫy muốn thoát khỏi sự ràng buộc của xích sắt.
Thấy tình hình như vậy, Diệp Viễn cũng cau chặt lông mày.
“Tiểu tử, ta đã chuẩn bị Mộng Hồn Hương cho ngươi rồi đây, tự ngươi làm chứ?”
Nói đoạn, Hạ Thư Mính ném cho Diệp Viễn một đoạn hương ngắn.
Nhưng Diệp Viễn không đưa tay nhận, mặc cho đoạn hương rơi xuống mặt đất.
Mộng Hồn Hương là một loại dược có thể khiến người ta chìm vào giấc ngủ, tác dụng an hồn ngưng thần. Bệnh chứng của Cố Tình thế này, luyện dược sư rất khó bắt mạch, thế nên Mộng Hồn Hương liền có tác dụng.
Thấy Diệp Viễn như vậy, Hạ Thư Mính giận dữ: “Tiểu tử, ngươi có ý gì đây?”
Diệp Viễn thản nhiên đáp: “Lúc này Cố tiểu thư đang ở trạng thái phát bệnh, rất nhiều thứ liên quan đến bệnh tình cũng sẽ lộ ra. Ngươi dùng Mộng Hồn Hương làm nàng ngủ say, nhỡ đâu lại bởi vậy mà chẩn đoán sai thì sao? Ngay cả chút kiến thức ấy cũng không có, thật không biết danh hiện Đan Thánh của ngươi là làm thế nào mà lấy được!”
Hạ Thư Mính nghe nói vậy lập tức cứng cả người, tiểu tử này dám hoài nghi thực lực Đan Thánh của mình!
Nhưng những câu Diệp Viễn nói ra đều rất có lý, hắn không cách nào phản bác được.
Ngay cả Cố Trường Thuận và Quân Thiên Vũ là hai kẻ không hiểu y dược nhưng nghe xong cũng âm thầm gật đầu, hiển nhiên, cách nói này rất hợp lý.
Cố Trường Thuận nhịn không được bèn liếc nhìn Hạ Thư Mính một cái, lão chẩn bệnh cho Cố Tình đã bao lâu nay, chẳng phải lần nào cũng dùng Mộng Hồn Hương làm Cố Tình ngủ say mới chẩn đó sao?
“Đồ thiếu hiểu biết! Không dùng Mộng Hồn Hương, ta muốn xem xem ngươi định bắt mạch thế nào đây!” Hạ Thư Mính cười lạnh nói.
Cảm thụ được cái nhìn của Cố Trường Thuận, mặt Hạ Thư Mính cũng nóng rực lên. Nhưng không làm Cố Tình chìm vào giấc ngủ thì phải bắt mạch kiểu gì chứ?
“Vậy ngươi hãy mở to mắt ra mà xem cho kĩ!”
Diệp Viễn bước lên vài bước, lại gần Cố Tình hơn một chút, sau đó, hắn đưa ngón trỏ ra, một tia sáng màu vàng mảnh như sợi tơ chảy ra từ đầu ngón trỏ.
Sợi tơ mảnh này là ngưng kết từ nguyên lực mà thành!
Chứng kiến màn này, Hạ Thư Mính lập tức biến sắc, bật thốt lên: “Bắt mạch bằng nguyên ti!”
Cố Trường Thuận không hiểu cái gì là bắt mạch bằng nguyên ti, nhưng từ sắc mặt của Hạ Thư Mính cũng có thể nhìn ra, chiêu này của Diệp Viễn dường như rất lợi hại, không khỏi lại dấy lên vài phần hi vọng.
Cố Tình là đứa con của hắn và chính thê, tình cảm hai người rất tốt, nhưng sau khi sinh Cố Tình chưa được bao lâu, thê tử đã buông tay rời khỏi nhân gian.
Hơn nữa, Cố Tình và vợ cả của hắn có thể nói là giống nhau như đúc, cho nên xưa nay Cố Trường Thuận luôn cực kỳ yêu chiều đứa con gái này.
Ai có thể ngờ, Cố Tình lại dính phải thứ bệnh quái lạ kia, ngay cả Hạ Thư Mính ra tay cũng không tìm ra được nguyên nhân gây bệnh.
Nếu ngay cả Cố Tình cũng bỏ hắn mà đi, Cố Trường Thuận thực sự sẽ điên mất.
Cho nên hắn đồng ý với điều kiện của Diệp Viễn, lấy Oái Hương lâu làm tiền xem bệnh, mong Diệp Viễn có thể chữa khỏi cho Cố Tình.
Lúc này, sợi tơ mỏng trên tay Diệp Viễn phun ra đã dần dần bay đến cánh tay Cố Tình, sau đó luồn vào trong kinh mạch của nàng.
Thấy vậy, Cố Trường Thuận cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Tuy hắn không hiểu cái gì là bắt mạch bằng nguyên ti nhưng chiêu thức này của Diệp Viễn đã đủ chứng tỏ hắn hơn hẳn người thường.
Võ giả phát ra nguyên lực, phần lớn đều là theo đuổi lực phá hoại càng lớn càng tốt, cách điều khiển nguyên lực trong tay đều thuộc về kiểu thô sơ mạnh bạo.
Nhưng chiêu thức này của Diệp Viễn lại cần khả năng khống chế nguyên lực cực kỳ tinh tế.
Điểm này, dù với một võ giả Thiên Khải Cảnh như hắn cũng không làm được!
Loại thủ pháp này, không trải qua trăm rèn ngàn luyện là không có khả năng luyện thành.
Về phần Hạ Thư Mính, cơn chấn động trong lòng hắn còn mãnh liệt hơn cả Cố Trường Thuận.
Cố Trường Thuận không hiểu, nhưng Hạ Thư Mính lại là một cường giả Đan Thánh!
Cường giả Đan Thánh duy nhất của Cổ Phong Thành này!
Bắt mạch bằng nguyên ti, là thủ pháp bắt mạch vô cùng cao minh, yêu cầu khả năng khống chế nguyên lực và hồn lực có thể nói là gần như biến thái.
Hạ Thư Mính cũng từng nỗ lực tu luyện thủ pháp này, nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ vì nó quá khó.
Bắt mạch bằng nguyên ti không chỉ đơn giản là đưa nguyên lực ngưng tụ thành sợi tơ mảnh thâm nhập vào cơ thể võ giả, nếu chỉ có thế, lão cũng làm được.
Điểm khó khăn nhất của bắt mạch bằng nguyên ti là, lúc thâm nhập vào kinh mạch của võ giả, lấy nguyên ti thăm dò cơ thể!
Trong lúc này, khả năng khống chế nguyên lực không được có bất kỳ sơ sót gì, bằng không sẽ thất bại ngay, thậm chí có thể làm tổn thương thân thể võ giả.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thư Mính chứng kiến cảnh bắt mạch bằng nguyên ti do một tiểu bối ở cảnh giới Đan Hoàng thực hiện.
Theo như hắn biết, có thể luyện thành thủ pháp này, toàn bộ đều là những cường giả từ Đan Thánh trở lên.
Tiểu tử này nhất định chỉ giả vờ giả vịt, hắn căn bản không có biện pháp đưa nguyên lực thâm nhập vào kinh mạch của Cố Tình.
Đúng vậy, nhất định là như vậy rồi!
Chỉ một lát sau, Diệp Viễn thu nguyên lực về, sợi nguyên ti trực tiếp tiêu tán vào không khí.
Cố Trường Thuận đầy mặt mong đợi hỏi thăm: “Diệp đại sư, bệnh tình của tiểu nữ thế nào?”
Diệp Viễn cau mày nói: “Có chút phiền phức!”
Hạ Thư Mính vừa nghe hắn nói lập tức tỉnh táo tinh thần, cười lạnh nói: “Hừ, chẩn không được thì là chẩn không được thôi, vờ vịt gì chứ! Ta đã nói rồi, bắt mạch bằng nguyên ti nào có dễ luyện như vậy được? Thiếu chút nữa thì bị tiểu tử nhà ngươi lừa qua mặt!”
Sắc mặt Cố Trường Thuận cũng theo đó mà xụ xuống, bầu không khí lập tức trở nên quái dị.
Diệp Viễn vẫn thật bình thản nói: “Vậy sao, ta nói phiền phức không phải bởi ta không có biện pháp mà là không biết kẻ nào ngu xuẩn lại đi cột Cố tiểu thư vào giường băng! Gã ngu xuẩn kia căn bản không biết rõ bệnh tình của Cố tiểu thư, chắc hẳn cho rằng chiếc giường băng vạn năm này có thể trấn áp tâm ma. Kết quả không chỉ không có tác dụng gì mà còn làm tăng bệnh tình lên! Ủa? Ngươi thổi râu trừng mắt với ta làm gì, ta đâu có nói ngươi.”
Diệp Viễn càng nói, sắc mặt Hạ Thư Mính càng đen hơn.
Bản lĩnh chỉ gà mắng chó của Diệp Viễn quả thật là thuần thục cực kì!
Gã ngu xuẩn này, ngoài Hạ Thư Mính lão đây ra thì còn có thể là ai?
“Tiểu tử, ta thừa nhận công phu ngoài miệng của ngươi rất cao! Nếu ngươi đã nói giường băng vạn năm vô dụng, vậy ngươi thử nói xem rốt cuộc Tình Nhi bị làm sao!” Hạ Thư Mính đen mặt hỏi.
Diệp Viễn kinh ngạc nói:” Ơ, là ngươi thật à? Danh hiệu Đan Thánh của ngươi chẳng lẽ là do mua được bằng Địa Nguyên Tinh à? Khi luyện dược sư xem bệnh, tối kỵ chính là không hiểu còn vờ như hiểu, ngay cả điểm này ngươi cũng không hiểu? Ngay cả bệnh tình của nàng, ngươi cũng chưa chẩn được rõ ràng, ấy vậy mà lại dám bảo Cố gia cột nàng vào giường băng vạn năm, ta thật lòng bội phục dũng khí của ngươi đấy! Rốt cuộc ngươi muốn cứu người hay là hại người hả?”
Hạ Thư Mính sắp bị chọc giận đến nổ tung rồi, nếu không phải có Quân Thiên Vũ ở đây, thì dù Diệp Viễn có bản lĩnh cứu được Cố Tình, hắn cũng muốn tung một chưởng đập chết Diệp Viễn luôn!
Trong khi thấp thỏm, Cố Trường Thuận lại nhìn lão một cái đầy thâm ý.
“Tiểu tử, nếu ngươi muốn cuồng thì chờ điều tra rõ tình hình bệnh của Tình Nhi rồi hẵng cuồng. Ngươi cứ lề mề không chịu nói, cố tình dời sự chú ý của Cố gia chủ đi như thế, chắc là vẫn chưa điều tra được nguyên nhân căn bệnh này hả?” Hạ Thư Mính cười lạnh nói.
Diệp Viễn lắc đầu than thở: “Nói thật, ta nghĩ danh hiệu Đan Thánh của ngươi quá thiếu chân thực, ngay cả một ít thường thức cơ bản của luyện dược sư cũng không biết! Khi luyện dược sư khác xem bệnh, lẽ nào ngươi không nên tránh đi một lát? Ta không nói, tất nhiên là sợ ngươi học lỏm! Nhưng với trình độ trí lực này của ngươi thì có học lỏm cũng chẳng đạt được trình độ Đan Thánh thực sự! Mà thôi, nếu ngươi đã muốn học lỏm, vậy tùy ngươi! Để ta nói cho ngươi biết, nguyên nhân gây bệnh thực sự của Cố tiểu thư đó là… không có nguyên nhân gây bệnh!”