Chương 725: Thành sự không có, bại sự có thừa
“Không có bệnh, ngươi đùa ta sao?”
Lần này, Cố Trường Thuận cũng không nhịn được, mặt đen lại.
Dáng vẻ của Cố Tình nửa sống nửa chết, thế mà Diệp Viễn lại nói là không có bệnh, đúng thật là một chuyện cười trong thiên hạ!
“Ha ha, ta đã nói là tên tiểu tử này đang giả thần giả quỷ mà? Hắn căn bản là không biết chẩn mạch bằng nguyên ti, vậy mà còn giả bộ trước mặt chúng ta, thât là không biết nói làm sao!” Hạ Thư Minh cười lạnh nói.
“Diệp Viễn, ngươi cắt lỗ tai của Cố Hồng, lại còn giở công phu sư tử ngoạm muốn lấy Oái Hương lâu, bây giạ lại nói cho ta là không có bệnh! Chẳng lẽ, ngươi thật sự cho rằng Cố gia ta dễ ức hiếp ư? Quân huynh, Diệp Viễn dám trêu đùa Cố gia ta, chẳng lẽ ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?”
Trong cơn thịnh nộ, xưng hô của Cố Trường Thuận với Diệp Viễn cũng thay đổi.
Nếu như không phải kiêng kỵ Quân Thiên Vũ, hắn đã sớm động thủ giết Diệp Viễn rồi.
Quân Thiên Vũ cũng mơ hồ, không biết Diệp Viễn nói như vậy là có dụng ý gì, có điều hắn vẫn lên tiếng nói: “Nếu như hôm nay Diệp lão đệ tới chính là để trêu đùa Cố gia các ngươi mà các ngươi muốn báo thù… Quân mỗ xin nhận!”
Vẫn là câu nói uy vũ, bá khí vô song!
Cho dù là khai chiến với đại thế gia như Cố gia, hắn cũng sẽ không do dự!
“Quân Thiên Vũ, ngươi… Đúng là khinh người quá đáng!” Cố Trường Thuận cả giận nói.
Trong lúc nhất thời, hai bên giương cung bạt kiếm.
Diệp Viễn lại nhàn nhạt nói: “Đều thả lỏng chút đi, khẩn trương như vậy làm cái gì? Cố tiểu thư đích xác là không có bệnh, mà là rơi vào trong ảo cảnh không cách nào tự kiềm chế được.”
“Ngươi nói cái gì? Ảo cảnh, làm sao có thể?” Cố Trường Thuận không tin.
“Tiểu tử, không tìm ra nguyên nhân lại dám ăn nói bừa bãi! Tình Nhi luôn ở trong phủ của Cố gia, ai lại dám thi thuật để cho nàng đi vào ảo cảnh? Hơn nữa Trường Thuận là cường giả Thiên Khải Cảnh, có người khiến cho nữ nhi của hắn rơi vào ảo cảnh, hắn lại có thể không biết tý nào sao?” Hạ Thư Mính cười lạnh nói.
Diệp Viễn thản nhiên nhìn Hạ Thư Mính, cười nói: “Ngươi không cần phải nói nữa đâu, nói càng nhiều, càng lộ ra ngươi là người không có kiến thức! Cho nên, ngậm cái miệng của mình lại đi, nghe ta nói xong, được không?”
“Ngươi! Được, lão phu phải nhìn một chút xem, ngươi có thể nói ra những gì!” Hạ Thư Mính cười lạnh nói.
Đối với sự giải thích của Diệp Viễn, đừng có nói là Cố Trường Thuận, cho dù là chính Quân Thiên Vũ cũng không thể nào tin được.
Để một người rơi vào trong ảo cảnh, lúc nào cũng cần một chút tác động từ bên ngoài.
Nhưng mà dựa vào thực lực Thiên Khải Cảnh của bọn họ, thế mà lại không phát hiện được Cố Tình có bất kỳ chỗ nào không ổn.
Nhưng mà Cố Tình giống như là trúng tà vậy, khuôn mặt dữ tợn, không nhận người thân.
Đây chính là chỗ kỳ quái của Cố Tình, cũng là chỗ mà mọi người vẫn luôn không tìm ra được nguyên nhân.
Tình trạng này đã kéo dài ba năm, nếu như có người thi triển huyễn thuật cho Cố Tình, dựa vào thực lực của Cố Trường Thuận thì không thể nào đến một chút cũng không phát giác, trừ khi thực lực của người thi thuật đã đạt đến trình độ thông thiên.
Nhưng mà nếu quả thật có người đã đạt đến cảnh giới như thế, làm sao lại đi làm hại một nữ tử?
Tất cả những thứ này, căn bản là nói không thông!
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Cố gia chủ, không biết là trước khi lệnh ái ra đời, phu nhân của ngài có phải là đã gặp phải người báo thù hay không, hơn nữa hẳn là đối phương còn am hiểu huyễn thuật hoặc là công kích thần hồn?”
Cố Trường Thuận nghe thấy điều này, sắc mặt không khỏi ngưng trọng, gật đầu nói: “Chuyện này… đúng là như vậy! Năm ấy phu nhân của ta có thai, ta mang nàng cùng đi đến thánh địa, kết quả trên đường đi bị một đám tặc nhân phục kích! Thực lực của đám tặc nhân kia không phải là quá mạnh, nhưng trong đó có một người huyễn thuật vô cùng quỷ dị, ngay cả ta cũng suýt trúng kế. Trận chiến ấy Cố gia bị tổn thất nặng nề, ngay cả phu nhân của ta cũng bị thương trong trận chiến đó, sau đó không lâu sau khi sinh Tình Nhi, thì liền ra đi.”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Vậy thì không sai rồi! Ta nói lệnh ái bị rơi vào ảo cảnh, chứ không phải nói là nàng bị người khác thi triển huyễn thuật, mà đây là nàng đã bị từ khi sinh ra! Nếu mà ta đoán không sai, người kia hắn là đã thi triển huyễn thuật ở phạm vi lớn, ở trận đó đã có không ít người trúng chiêu đúng không?”
“Không sai! Mặc dù thực lực của Cố mỗ mạnh hơn một chút, nhưng mà cũng bị huyễn thuật kia quấy nhiễu, vì thế phải bỏ ra cái giá cực lớn mới miễn cưỡng đưa thê tử chạy thoát, còn suýt nữa mất mạng ở nơi đó!”
Cố Trường Thuận hồi tưởng lại chuyện năm đó mà trong lòng vẫn còn sợ hãi. Rất rõ ràng, lúc ấy là cửu tử nhất sinh.
“Lúc ấy lệnh ái còn ở trong bụng, nhưng mà thần hồn đã dần ngưng tụ, nên cũng đã chịu một chút ảnh hưởng. Chỉ là bởi vì được cơ thể mẹ bảo vệ, nên nàng cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Có điều điểm ảnh hưởng ấy, đã lặng lẽ mai phục ở bên trong thần hồn của nàng. Về sau gặp được cơ duyên thì sẽ bị kích phát, sẽ giống như bây giờ điên điên khùng khùng. Cho nên, có phải là ba năm trước lệnh ái đã bị cái gì kích thích đúng không?” Diệp Viễn giải thích.
“Cái này… ba năm trước nàng coi trọng một tên tiểu tử, muốn ở bên hắn, nhưng mà ta không đồng ý, nên đã nhốt nàng lại, ai mà biết được lại biến thành như vậy! Mới đầu ta còn tưởng rằng nàng giả ngây giả dại, nhưng mà sau đó nàng cứ gặp người là giết, ta mới biết nàng đã thật sự xảy ra vấn đề! Diệp dược sư thật là thần thông, chỉ cần chẩn mạch đã suy đoán được tám chín mười phần chuyện của năm đó, giống như là tận mắt nhìn thấy vậy, thật là lợi hại! Lúc nãy Cố mỗ đã có nhiều chỗ đắc tội, xin Diệp dược sư đừng có để bụng!” Cố Trường Thuận thi lễ với Diệp Viễn rồi nói.
Diệp Viễn khoát tay: “Thân là một phụ thân, ngài có thái độ như thế ta có thể hiểu được. Nhưng mà người này vẫn luôn ở đây làm ồn, đúng thật là rất phiền! Đan Thánh cái gì đó, bây giờ ngươi còn có gì muốn nói không? Nếu không có cái gì muốn nói, thì có thể cút đi được chưa? Thành sự không có, bại sự có thừa!”
Hạ Thư Mính ngàn vạn lần cũng không ngờ được, thế mà Diệp Viễn có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh một cách thần kỳ như vậy, hơn nữa còn suy đoán giống như là hắn được tận mắt chứng kiến!
Mà bệnh này mai phục sâu ở trong thần hồn, căn bản là không có cách nào có thể điều tra tới được? Rốt cuộc là Diệp Viễn đã dùng phương pháp gì để chẩn đoán ra?
Có điều nghe thấy Diệp Viễn nói như thế, Hạ Thư Mính giận tím mặt nói: “Tiểu tử thối, ngươi nói cái gì?”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Cái gì mà huyền băng vạn năm có thể trấn áp tâm ma? Chẳng qua là bởi vì nó có tác dụng trấn áp thần hồn! Loại huyễn thuật này nằm ở chỗ sâu nhất của thần hồn, đối với võ giả mà nói thì không quá nguy hiểm, cho dù có không được chữa trị, mấy tháng sau Cố tiểu thư hoàn toàn có thể dựa vào hồn lực của mình mà thoát ra. Nhưng mà ngươi lại đưa nàng cột vào huyền băng vạn năm, trấn áp thần hồn của nàng, ngược lại khiến cho tác dụng của huyễn thuật khuếch đại! Nói ngươi hỏng việc nhiều hơn là được việc, có phải là còn rất nhẹ hay không?”
Nghe Diệp Viễn nói, sắc mặt Hạ Thư Mính lại đại biến.
Diệp Viễn phân tích đâu ra đó, nhưng mà nói như vậy, hắn tự nhiên lại trở thành kẻ làm bệnh tình của Cố Tình xấu đi.
Lần này, Cố Trường Thuận sẽ nghĩ hắn như thế nào?
Quả nhiên, Cố Trường Thuận biến sắc, nhìn Hạ Thư Mính với ánh mắt rất cổ quái.
Mặc dù hắn biết Hạ Thư Mính không cố ý, nhưng mà tội danh tùy tiện chữa trị thì không thể thiếu được.
Có điều quan hệ của Hạ Thư Mính và Cố gia rất tốt, nên nhất thời Cố Trường Thuận cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Dù nói thế nào đi chăng nữa, Hạ Thư Mính cũng là cường giả Đan Thánh duy nhất ở Cổ Phong Thành!
Mặc dù là Đan Thánh, nhưng mà ở trước mặt Diệp Viễn lại chỉ là hữu danh vô thực.