Chương 733: Tỷ thí với đồ đệ của ta
“Ta muốn đặt trước một viên Lục Chuyển Long Hổ Đan!”
“Ta muốn đặt trước một viên Linh Tâm Thánh Vũ Đan!”
“Ta muốn đặt trước…”
Võ giả Vô Lượng Cảnh thấy nhiều đan dược siêu phẩm như vậy cũng không thể nào bình tĩnh nổi nữa.
Đan dược siêu phẩm là khái niệm gì cơ chứ?
Đó là một loại bảo đảm!
Bảo đảm viên đan dược này có thể đạt được hiệu quả cực hạn!
Đan dược siêu phẩm trước mặt, làm gì có người nào còn có thể ung dung.
Trong một lúc, toàn bộ Dược Hương Các đều trở nên lộn xộn, liên tiếp đều là võ giả Vô Lượng Cảnh muốn đặt trước đan dược cấp sáu.
Diệp Viễn cất cao giọng nói: “Mọi người đừng giành nhau, nếu không tất cả đều không nhận! Người nào muốn mua xin hãy đến bên kia xếp hàng ghi tên, nhóm đầu tiên chỉ nhận một trăm khách hàng đặt trước, trong vòng ba ngày mang theo linh dược và đan phương tới trước cửa Dược Hương Các. Nửa tháng sau, Dược Hương Các sẽ giao ra nhóm đan dược này, đến lúc đó mới nhận thêm nhóm đặt trước tiếp theo! Mọi người yên tâm, ta nói thấp nhất là đan dược thượng phẩm, kỳ thật phần lớn đều là cực phẩm, thậm chí có thể là siêu phẩm. Còn thượng phẩm sẽ tương đối ít. Nếu như quả thật chỉ có thể luyện chế ra đan dược thượng phẩm xin mọi người bỏ qua cho.”
Lời vừa nói ra, những võ giả Vô Lượng Cảnh đó đều từng người từng người tranh nhau đi xếp hàng.
Lời nói của Diệp Viễn càng khiến cho mọi người mừng như điên!
Tỷ lệ thượng phẩm rất nhỏ, phần lớn đều là cực phẩm, thậm chí còn có thể là siêu phẩm!
Lời hứa như vậy, đủ khiến cho tất cả võ giả đều điên cuồng!
Hạ Thư Mính nhìn thấy một màn này, sắc mặt trong nháy mắt đều đen như đáy nồi.
“Diệp Viễn, ngươi nói khoác như vậy, ta thật sự là muốn nhìn xem ngươi sẽ có kết cục như thế nào! Nửa tháng sau không giao ra được dan dược, ta xem ngươi còn mặt mũi nào để đặt chân ở đường Cổ Phong!”
Hạ Thư Mính cho rằng Diệp Viễn hoàn toàn không có khả năng làm việc này!
Những Đan Tông ở đây đều là nhân vật cực kỳ lợi hại, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không có ai dám đưa ra lời hứa như vậy.
Một Đan Hoàng nho nhỏ, thế mà lại ngông cuồng đến loại trình độ này.
Lời hứa như vậy, nhất định là đã đánh vào mặt không ít Đan Tông ở đây.
Phải biết là đan dược cực phẩm trở lên căn bản đều phải xem ở vận khí. Đặc biệt là đan dược siêu phẩm, tỷ lệ luyện ra gần như là bằng không.
Nhưng mà Diệp Viễn lại nói tỷ lệ thượng phẩm rất nhỏ, mà phần lớn đều là đan dược cực phẩm.
Loại lời hứa này là muốn đem những Đan Tông bọn họ đặt ở chỗ nào?
“Ha, dám đưa ra loại lời hứa này, xem ra là Dược Hương Các các ngươi đúng là có cao nhân tương trợ! Không biết Diệp các chủ có thể mời hắn ra, để cho ta mở mang một chút?” Tô Khải Đức quả thực là không nhìn được nữa, lên tiếng nói.
Diệp Viễn nói: “Đã nói là hắn hôm nay không có ở đây rồi, ngươi đây không phải là làm người khác khó chịu sao? Hơn nữa, luyện dược sư tùy tiện có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm lại có thể để những kẻ rác rưởi như các ngươi muốn gặp là gặp được sao?”
Đột nhiên những lời nói của Diệp Viễn biến thành sắc bén vô cùng, trực tiếp nói đám người Đan Tông này là rác rưởi!
“Ngươi! Ngông cuồng! Thật là quá ngông cuồng! Một Đan Hoàng nho nhỏ, lại dám nói năng lỗ mãng như thế với Đan Tông! Đan Tông chúng ta là rác rưởi, vậy thì ngươi là cái gì? Chẳng lẽ ngươi tu luyện đến hôm nay, tôn ti tối thiểu cũng không hiểu sao?”
Tô Khải Đức đầu tiên không có phản ứng đã bị Diệp Viễn làm cho nghẹn.
Cấp bậc của luyện dược sư cực kỳ tôn nghiêm, luyện dược sư cấp thấp gặp luyện dược sư cấp cao hành lễ như đệ tử là rất thường gặp.
Bởi vì luyện dược sư hoàn toàn dựa vào sự tích lũy của kinh nghiệm, kinh nghiệm và kiến thức tích lũy được đều cần có thời gian để hoàn thiện.
Nếu luyện dược sư muốn đánh bại đối thủ vượt cấp, còn khó hơn nhiều so với võ giả tỷ thí vượt cấp…
Cho nên dưới tình huống bình thường, cho dù là cùng một cảnh giới thì giữa sơ cấp, trung cấp, cao cấp cũng có khoảng cách cực lớn.
Như sự tồn tại nghịch thiên của Diệp Viễn tuyệt đối là đã ít lại càng ít.
Đương nhiên, nếu như một luyện dược sư có thể bái một Đan Đế như Diệp Viễn làm thầy, thì khởi điểm của bọn họ so với các luyện dược sư bình thường cao hơn rất nhiều, mới có thể tỷ thí vượt cấp.
Diệp Viễn nói: “Ta chỉ tôn kính cường giả, thực lực của các ngươi quá yếu, trong mắt ta căn bản chỉ là rác rưởi, vậy thì tại sao phải tôn trọng các ngươi? Hơn nữa rõ ràng là các ngươi tới phá đám, còn cùng ta nói cái gì mà tôn ti, ngươi không cảm thấy buồn cười sao?”
“Được, được, được!” Lời nói của Diệp Viễn đã hoàn toàn chọc giận Tô Khải Đức, hắn nói liên tục ba chữ “được”, cắn răng nghiến lợi nói: “Một Đan Hoàng nho nhỏ lại dám cuồng ngôn như vậy, ta thật muốn xem xem, ngươi có bản lĩnh gì, lại dám bảo cường giả Đan Tông chúng ta là rác rưởi! Đã mạnh miệng như thế thì phải có dũng khí, có dám tỷ thí một lần hay không?”
Diệp Viễn khinh miệt nói: “Tỷ thí với một đám rác rưởi như các ngươi? Các ngươi chưa có đủ tư cách!”
“Ha ha ha, nói khoác thì ai mà chẳng nói được? Ngươi nói như vậy là thừa nhận rồi?” Tô Khải Đức cười to nói.
“Thừa nhận? Ngươi nghĩ quá nhiều rồi! Ý của ta là, loại trình độ này của ngươi, chỉ đáng tỷ thí với đồ đệ của ta. Nhậm Đông, Như Yên, qua đây!”
Nhậm Đông và Tiêu Như Yên nghe vậy thì sững sờ, bọn họ không nghĩ tới là bị Diệp Viễn gọi ra, sững sờ đi tới bên cạnh Diệp Viễn.
Nhìn thấy một màn này, mặt Tô Khải Đức tái lại.
Diệp Viễn không thèm nhìn đến sắc mặt của hắn, phân phó hai người nói: “Hai người các ngươi, dạy cho bọn họ biết, thế nào gọi là luyện dược sư!”
Thời gian hai người theo Diệp Viễn đã lâu, biết thực lực của hắn thông thiên, muốn đối phó những Đan Tông này không có vấn đề gì.
Nhưng mà để cho bọn họ làm, bọn họ lại có chút chột dạ.
Có điều trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ cũng không thể để bị mất mặt, nên không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Vâng, sư phụ!”
“Xì…”
Lần này, rất nhiều người không kìm được mà bật cười.
Thiên Nhi cười đến run cả người, nhỏ giọng nói với lão Đoàn bên cạnh: “Diệp Viễn này cũng quá cay độc rồi, loại chiêu trò này cũng có thể nghĩ ra được! Bản thân hắn không làm được, liền để cho hai người đồ đệ lên. Hai Đan Vương đấu với Đan Tông, cho dù là thua, cũng sẽ chọc cho tên Tô Khải Đức kia tức chết!”
Lão Đoàn cũng lắc đầu cười nói: “Tiểu tử này đúng là cay độc, có điều lại vô cùng thực dụng. Lần tức giận này của Tô Khải Đức, không dễ dàng kết thúc rồi.”
Tô Khải Đức giận đến ngực phập phồng, một lúc lâu mới thở ra hơi, giận giữ nói: “Tiểu tử Diệp Viễn, ngươi… ngươi khinh người quá rồi đấy! Ngươi lại dám để cho hai tên cảnh giới Đan Vương ra tỷ thí với lão phu, đây là đang làm nhục lão phu! Hạ Đan Thánh, ta đề nghị tất cả các cửa hàng ở trong thành liên kết lại ngăn chặn Dược Hương Các!”
Hạ Thư Mính cũng không nghĩ tới Diệp Viễn ra xuất ra chiêu trò cay độc như vậy, lúc này hắn ngoài sự tức giận còn có hơi sợ hãi.
Nếu như vừa rồi là hắn đi gây hấn với Diệp Viễn, sợ là lúc này càng thêm lúng túng đi?
Thanh danh một đời của hắn, thiếu chút nữa thì bị hủy trong tay tiểu tử này!
Nghe Tô Khải Đức nói thế, Hạ Thư Mính lập tức tiếp lời nói: “Diệp Viễn, ngươi quá không coi ai ra gì rồi đó, ngươi lại dám làm nhục tiền bối! Hôm nay ta…”
Hạ Thư Mính còn chưa nói xong, đã bị Diệp Viễn thô bạo cắt đứt: “Hạ Đan Thánh, Diệp Viễn không có ý đùa giỡn! Không phải là các ngươi đến phá đám sao, hôm nay ta sẽ cho các ngươi cơ hội này! Chúng ta tỷ thí ba trận, thế nào?”