Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 734: Đồ đệ ứng chiến

Chương 734: Đồ đệ ứng chiến
“Ồ? Tỷ thí ba trận? So như thế nào?” Hạ Thư Mính hứng thú hỏi.
“Tùy ngươi chọn! Chúng ta binh so binh, tướng so tướng! Ngươi so với ta, còn lại thì chọn hai người từ đám Đan Tông rác rưởi này ra để so với đồ đệ của ta.” Diệp Viễn rất thờ ơ nói.
Chỉ là bản thân hắn thì không có vấn đề gì nhưng những người khác lại không giữ được bình tĩnh nữa.
Một Đan Hoàng và hai Đan Vương khiêu chiến với một Đan Thánh và hai Đan Tông?
Có phải là đầu óc của tiểu tử này có vấn đề rồi không?
Quan trọng hơn là, Diệp Viễn đã đem quyền chủ động giao cho hạ Thư Mính, để cho hắn chọn hạng mục tỷ thí.
Nếu như Hạ Thư Mính chọn sở trường của mình để so thì chẳng phải là để đầu lên cho người ta chém sao?
“Ha ha, Diệp Viễn, ta biết ngươi có chút bản lĩnh! Có điều ngươi không đặt anh hùng trong thiên hạ vào mắt như thế thì sẽ có ngày phải chịu thiệt đó! Hay là ngươi muốn dúng cách này để ta cố kỵ danh tiếng, bỏ qua cho ngươi hôm nay?” Hạ Thư Mính cười to nói.
Diệp Viễn mỉm cười nói: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi! Như thế này đi, nếu đã là tỷ thí, chúng ta thêm chút tiền thưởng, thế nào hả?”
Hạ Thư Mính hơi kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu tử này nói thật?
“Tiền cược bằng cái gì?”
“Nếu ta thua thì Dược Hương Các thuộc về các ngươi! Còn nếu ngươi thua thì phải cho ta mười vạn điểm cống hiến! Vụ mua bán này ngươi cũng không có lỗ, thế nào, có dám tỷ thí không?” Diệp Viễn nói thẳng.
Thiên Nhi nghe thế cuống lên, vội vàng nói: “Không được! Tỷ thí thế này căn bản là không công bằng, Diệp Viễn, ngươi đừng đùa quá!”
Hạ Thư Mính cười to nói: “Ha ha ha, Diệp Viễn, xem ra đến cả người của các ngươi cũng không coi trọng ngươi!”
Diệp Viễn không để ý đến lời nói của Thiên Nhi, nói với Hạ Thư Mính: “Không sao, ở chỗ này do ta quyết định!”
“Được! Đã nói đến mức này rồi, nếu ta mà còn không đồng ý nữa thì chẳng phải là muốn để cho anh hùng trong thiên hạ nhạo báng sao? Có điều hai bên chúng ta tỷ thí, cũng không thể để cho cả hai bên ai cũng nói là mình có lý, dù sao thì cũng phải tìm người đến chủ trì đúng không?” Hạ Thư Mính nói.
“Để ta chủ trì, thế nào?”
Trong đám người bỗng vang lên âm thanh trầm ổn, có lực, mọi người theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ hoa phục.
Bên cạnh hắn còn có một tùy tùng, Diệp Viễn nhận ra, dó chính là tổng thống lĩnh vệ quân thành La Phương!
Nhân vật có thể để cho La Phương đi theo làm tùy tùng, thì thân phận cũng không phải tầm thường.
“Thành chủ đại nhân! Ngài… sao ngài lại tới đây?” Hạ Thư Mính kinh ngạc nói.
Người này lại chính là thành chủ của thành Cổ Phong, Ứng Thiên Nhai!
Diệp Viễn từng nghe nghe Quân Thiên Vũ nhắc tới người này, ngay cả Quân Thiên Vũ bình thường mắt cao hơn đầu cũng đánh giá Ứng Thiên Nhai rất cao.
Nếu như nói ở trong Cổ Phong Thành này Quân Thiên Vũ còn kiêng kỵ ai thì cũng chỉ có Ứng Thiên Nhai này thôi!
Ứng Thiên Nhai chậm rãi đi ra từ trong dám người, mang theo một khí chất độc nhất vô nhị lên tiếng nói: “Ứng mỗ nghe nói ở trong thành mới xuất hiện một Diệp dược sư, lại còn mở một tiệm đan dược trên đường Cổ Phong, nhất thời nổi trí tò mò nên muốn tới xem một chút, không ngờ được là Hạ Đan Thánh và Diệp dược sư lại đang tỷ thí ở nơi này. Không biết là Ứng mỗ có tư cách để đảm nhiệm vị trí chủ trì này không?”
Hạ Thư Mính vội vàng nói: “Thành chủ đại nhân có nhã hứng này, Hạ mỗ vô cùng vinh hạnh!”
Ứng Thiên Nhai gật gật đầu, nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Diệp dược sư có ý kiến gì không?”
Diệp Viễn cười cười đáp: “Không có ý kiến gì.”
Ứng Thiên Nhai cười ha ha nói: “Tốt lắm, Ứng mỗ cũng muốn mở mang một chút phong thái của hai vị dược sư đứng đầu thành Cổ Phong! Không biết hai vị muốn tỷ thí cái gì?”
Người tỉ mỉ đều hiểu được, lời này của Ứng Thiên Nhai đã đặt Diệp Viễn đứng ngang hàng với Hạ Thư Mính, điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Diệp Viễn chẳng qua chỉ là một Đan Hoàng nho nhỏ, thế mà có thể khiến thành chủ đại nhân nhìn với con mắt khác?
Diệp Viễn nghe vậy nhún nhún vai nói: “Ta thì không có vấn đề gì, xem hắn thôi.”
Loại thái độ này của Diệp Viễn đã đâm vào lòng tự cái của Hạ Thư Mính.
Hình như dưới tình huống này, người nên lộ ra thái độ thờ ơ phải là chính hắn chứ?
Tên tiểu tử này, còn đoạt cả sự nổi trội!
“So luyện đan với một Đan Hoàng nho nhỏ, khẳng định người khác sẽ nói là ta khi dễ ngươi! Nếu không thì chúng ta so khống hỏa, thế nào?” Hạ Thư Mính cười lạnh nói.
“Vô sỉ! Nghe nói Hạ đan thánh mạnh nhất chính là khống hỏa, đây chẳng phải là khi dễ người sao?”
“Quả thật là có chút vô sỉ, có điều ai bảo Diệp Viễn đó tự ép mình? Hắn mới chỉ ở cảnh giới Đan Hoàng, lại hết lần này tới lần khác giả bộ giống như là Đan Đế, cái gì cũng biết, vậy thì người ta đương nhiên là muốn tỷ thí sở trường rồi.”
“Kỳ thật dựa vào cảnh giới của Hạ đan thánh, cho dù hắn có không chọn khống hỏa, thì Diệp Viễn chắc là cũng sẽ không có bất kỳ phần thắng nào? Lần này Diệp Viễn chơi có hơi lớn rồi, nếu như hắn thua, thì toàn bộ Dược Hương Các này sẽ phải dâng cho người ta rồi.”
Hạ Thư Mính có danh tiếng cực lớn ở thành Cổ Phong, mọi người đều biết thứ hắn am hiểu nhất chính là khống hỏa.
Lúc này hắn lại lựa chọn thứ mình am hiểu nhất, thật sự là có chút làm người khác khinh thường.

Dược Hương Các chuẩn bị đơn giản một chút, bởi vì khống hỏa cũng không cần đồ vật quá phức tạp, cho nên rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Trong lúc đó, Thiên Nhi luôn ở một bên lải nhải, hiển nhiên là hết sức bất mãn với quyết định của Diệp Viễn.
Mặc dù nàng biết Diệp Viễn có chút bản lĩnh, nhưng mà làm như vậy thì quá mạo hiểm rồi.
Đạt đến cảnh giới Đan Thánh thì làm gì có người nào là hạng xoàng xĩnh?
Hơn nữa cho dù là Diệp Viễn có thủ đoạn nghịch thiên vậy thì hai tên đồ đệ của hắn thì làm sao đây?
Nhậm Đông và Tiêu Như Yên phải đối mặt với cường giả Đan Tông đó!
Chẳng lẽ đồ đệ của hắn, cũng nghịch thiên giống như hắn?
Hai người Nhậm Đông và Tiêu Như Yên từ từ đi tới bên người Diệp Viễn, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, chúng ta… chúng ta…”
Diệp Viễn cười vỗ vỗ bả vai Nhậm Đông rồi nói: “Không sao, cứ coi như là một trò chơi đi, lấy trình độ bình thường các ngươi tu luyện ra là được. Coi như là thua thật, thì cùng lắm là chúng ta làm lại từ đầu. Dựa vào bản lĩnh của vi sư, một cái Dược Hương Các nho nhỏ này thì tính là gì? Huống chi đồ đệ mà Diệp Viễn ta dạy mà ngay cả mấy thứ tạp nham đó cũng không so được vậy thì cũng quá mất mặt rồi!”
Kiếp trước và kiếp này, Diệp Viễn chỉ thu hai người đồ đệ này. Mấy năm nay, Diệp Viễn cũng là tận hết sức lực dạy dỗ bọn họ, cho tới bây giờ cũng không giấu diếm cái gì.
Tiến bộ của hai người Diệp Viễn đều thấy được, cho nên cũng là có đủ lòng tin đối với bọn họ.
Lời nói này, mặc dù không có cách nào khiến hai người hết lo lắng, nhưng mà cũng đã khiến cho bọn họ yên tâm không ít.
Đúng vậy, một cái Dược Hương Các nhỏ nhỏ, thì tính là cái gì đối với Diệp Viễn chứ?
Hai người liếc nhau một cái, âm thầm tự cổ vũ cho mình.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Tô Khải Đức bước lên, nhìm Nhậm Đông và Tiêu Như Yên một cái rồi khinh miệt nói: “Hai đứa trẻ này, cũng đừng trách lão phu khi dễ các ngươi! Muốn trách, thì trách các ngươi có một sư phụ không đáng tin cậy, chính mình vô tri thì cũng thôi đi, lại còn để cho đồ đệ của mình phải bẽ mặt!”
Nhậm Đông nghe thấy, mặt biến sắc nói: “Lão thất phu nhà ngươi, sư phụ ta chỉ cần một ngón tay là có thể đánh bại ngươi! Rốt cuộc là ai bẽ mặt, lúc sau sẽ biết thôi!”
Nói xong, hắn quan sang Diệp Viễn nói: “Sư phụ, đồ nhi xin được ứng chiến!”
Diệp Viễn cười cười nói: “Đi đi!”
Vừa nói, lòng bàn tay Diệp Viễn hơi nâng lên, một đóa hoa sen xinh xắn xuất hiện, đó là một phân thân của Tịnh Đàn Hỏa Liên.
Bây giờ Tịnh Đàn Hỏa Liên đã có thể tâm ý tương thông với Diệp Viễn, chỉ cần Diệp Viễn đồng ý, hắn có thể đem lửa cho bất kỳ kẻ nào mượn để sử dụng mà sẽ không bị phản phệ.
“Cầm đi, dạy cho lão tạp mao đó một bài học!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất