Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 743: Mời chào

Chương 743: Mời chào
“Ban đầu ta vốn không phát hiện được, nhưng ngay lúc ta vừa phá trận, trong các ngươi có kẻ bất ổn trong lòng, làm lộ ra một tia dao động làm ta bắt được.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Ở Thần Vực Liễm Tức Đan tuyệt không tính là loại đan dược cao cấp mà là thứ cực kỳ thông dụng, là loại đan dược dùng để ẩn núp và theo dõi rất hiệu quả.
Chỉ là khiếm khuyết của Liễm Tức Đan cũng rõ ràng như công dụng của nó, đó chính là khí tức của người dùng không được có một tia dao động nào, bằng không sẽ lộ ngay.
Vừa rồi, ngay tại khoảnh khắc Diệp Viễn phá trận, cửa động phủ thượng cổ mở ra, hiển nhiên có kẻ quá mức kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng này, thế cho nên đã tiết lộ một tia khí tức dao động.
Nhưng dù vậy, một tia khí tức chắc chắn chỉ cực kỳ nhỏ, bằng không, sao ngay cả những cường giả như Ứng Thiên Nhai và Quân Thiên Vũ đều không phát hiện ra.
Ấy vậy mà, một tia khí tức dao động đó, lại bị Diệp Viễn tóm được.
Bùi Văn Cường hung ác trừng mắt với đám người sau lưng, hiển nhiên gã rất bất mãn khi bọn họ phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
Đám người Bùi Văn Cường mang đến có thực lực mạnh hơn nhóm người của Ứng Thiên Nhai khá nhiều, chỉ riêng cường giả Thiên Khải Cảnh đã có bảy, tám người.
Về mặt thực lực là hoàn toàn áp đảo phía Diệp Viễn.
Cho nên mặc dù bại lộ, gã vẫn không hề sợ hãi.
Bùi Văn Cường quan sát Diệp Viễn một lát, bỗng cười nói: “Tiểu tử, từ lúc bắt đầu ta vẫn luôn quan sát ngươi. Khi tên đần độn gây ra trận mưa tên, ta còn tưởng ngươi nhất định phải chết, nào ngờ đám tên này không thể chạm đến ngươi dù chỉ là một chút. Sau lại thấy ngươi phá được trận pháp, còn phát hiện sự tồn tại của chúng ta, đúng là thật không đơn giản! Tiểu tử, ngươi qua đây theo ta, thế nào? Ứng Thiên Nhai có thể cho ngươi thứ gì, ta cho ngươi gấp đôi! Không, cho ngươi gấp ba!”
Ứng Thiên Nhai nghe vậy, không khỏi cả kinh trong lòng, hắn không ngờ Bùi Văn Cường lại dám đục khoét nhân tài ngay trước mặt hắn!
Mà trước đó hắn cũng không chú ý tới, Diệp Viễn lại chống đỡ mưa tên bằng chính năng lực của mình, hắn còn tưởng rằng Quân Thiên Vũ đã giúp đỡ một tay.
Uy lực của màn mưa tên vừa rồi, tuyệt đối không phải là thứ mà một võ giả Thần Du Cảnh có thể vượt qua được.
Nhưng Bùi Văn Cường lại nói đến một mũi tên cũng không chạm tới Diệp Viễn được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Diệp Viễn này, ngoại trừ tài luyện đan ra còn có rất nhiều năng lực mà hắn chưa biết đến. Những năng lực này, rất có thể sẽ có liên quan trực tiếp tới sự thành bại của chuyến này.
Cái giá Bùi Văn Cường đưa ra khiến ai cũng có thể dao động.
Mối quan hệ giữa hắn và Diệp Viễn căn bản không có nhiều ràng buộc, nếu Diệp Viễn thực sự chuyển hướng đi theo Bùi Văn Cường, hắn sẽ tổn thất rất nặng nề.
“Diệp Viễn, gã Bùi Văn Cường này...”
Ứng Thiên Nhai vừa định nói, lại bị Diệp Viễn đưa tay ngăn trở.
“Bùi thành chủ, cảm tạ sự coi trọng của ngươi, gia nhập phía ngươi không thành vấn đề.”
Nghe Diệp Viễn nói vậy, sắc mặt Ứng Thiên Nhai trở nên cực kỳ khó coi, còn Bùi Văn Cường lại đắc ý đầy mặt.
Mà ngay tại lúc này, Diệp Viễn đột nhiên đổi giọng: “Có điều phải đợi kết thúc chuyến đi này.”
Sắc mặt Bùi Văn Cường lập tức trầm xuống: “Ngươi dám đùa bỡn ta?”
Diệp Viễn ra vẻ vô tội, nói: “Sao lại gọi là đùa bỡn ngươi được? Diệp mỗ làm việc luôn có nguyên tắc của mình, chuyến này đã nhận lời với Ứng thành chủ, tất nhiên phải thủ chữ tín với người. Đợi khi kết thúc chuyến này, giữa ta và Ứng thành chủ sẽ không còn ràng buộc gì, đến lúc đó gia nhập thành Thanh Hoàn chẳng phải vẹn cả đôi đường?”
Bùi Văn Cường cười lạnh: “Tiểu tử, xem ra ngươi còn không rõ tình thế lúc này nhỉ.”
Diệp Viễn cười cười: “Ta hiểu rất rõ tình thế hiện nay! Ngươi muốn giết chúng ta đương nhiên có thể, nhưng mà ít nhất cũng phải bỏ ra năm, sáu mạng bên ngươi! Nếu ta đoán không lầm, nhóm người này là đại bộ phận tinh anh của ngươi rồi đi? Nếu bọn họ đều chết, ngươi lấy gì mà thăm dò động phủ thượng cổ này? Đương nhiên, ngươi cũng có thể trình báo tình hình nơi này lên cho Thánh Địa, để Thánh Địa phái người tới thăm dò, nhưng khi đó nó còn liên quan gì đến Bùi thành chủ ngươi nữa không?”
Bùi Văn Cường cười nhạt: “Năm sáu người? Ngươi quá đề cao Ứng Thiên Nhai rồi đấy. Hắn chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi.”
Diệp Viễn lắc đầu: “Ta nói dĩ nhiên không phải Ứng thành chủ. Quân huynh ở thành Cổ Phong vẫn thuộc hàng danh tiếng số một, huynh ấy còn từng một thân một mình diệt một đại thế gia của thành Cổ Phong kìa, đối phó ba, bốn kẻ cũng không có vấn đề gì đi?”
Bùi Văn Cường biến sắc: “Ngươi chính là gã Quân Thiên Vũ kia!”
Quân Thiên Vũ thản nhiên đáp: “Chính là Quân mỗ.”
Diệp Viễn hơi bất ngờ một chút, hắn không nghĩ tới danh tiếng của Quân Thiên Vũ lại to lớn đến thế, thậm chí cả Bùi Văn Cường cũng đều biết đến.
Ứng Thiên Nhai nhìn ra lòng nghi hoặc của Diệp Viễn, bèn giải thích: “Thánh Địa từng mời chào Quân Thiên Vũ, nhưng hắn đã cự tuyệt. Quân Thiên Vũ là người có thể cảm ngộ chân ý vô thượng, dĩ nhiên Thánh Địa cực kỳ coi trọng.”
Bấy giờ Diệp Viễn mới chợt hiểu, thì ra Quân Thiên Vũ là ngọa long không cầm quyền.
Người bình thường nhận được lời mời của Thánh Địa nhất định sẽ gia nhập ngay không một chút do dự.
Dù sao thì tài nguyên trong Thánh Địa không phải là thứ mà một thành Cổ Phong nho nhỏ có thể so sánh được.
Nhưng Quân Thiên Vũ là một ngoại lệ, hắn cự tuyệt lời mời chào của Thánh Địa mà không hề do dự.
“Quân huynh quyết định đúng lắm! Đi Thánh Địa chỉ có thể mai một thiên phú của huynh ấy. Người tập kiếm, coi trọng tự do tùy tính, người tới chỗ nào, kiếm tới chỗ đó. Tài nguyên trong Thánh Địa tuy tốt nhưng cũng sẽ ràng buộc thể xác và tinh thần của võ giả, do đó cũng ràng buộc cả cảm ngộ của hắn với kiếm đạo. Từ xưa tới nay, phàm là người có thành tựu cao nhất trên kiếm đạo, đại thể đều là không môn không phái.” Diệp Viễn bình luận.
Quân Thiên Vũ nghe vậy thì cười nói: “Người sinh ta là phụ mẫu, người hiểu ta là Diệp Viễn! Ha ha ha.”
Cử chỉ của hắn năm ấy còn bị không ít kẻ châm chọc, không ngờ sau bao năm lại nhận được sự ủng hộ của Diệp Viễn, điều này khiến hắn có được cảm giác tìm thấy đồng đạo chung chí hướng.
Hơn nữa, Quân Thiên Vũ còn biết, cảm ngộ đối với kiếm đạo của Diệp Viễn đã vượt xa hắn. Nói vậy, Diệp Viễn đúng là người có quyền lên tiếng nhất.
Điều này cũng chứng minh, lựa chọn ban đầu của hắn là hoàn toàn chính xác.
Chỉ có điều, hắn biết như vậy, người khác lại không biết.
“Hừ! Một tiểu tử mới đến Thần Du Cảnh mà dám vọng bàn đến kiếm đạo, thực đúng là không biết điều! Được, coi như ngươi thắng. Có điều... các ngươi đi phía trước cho ta.” Bùi Văn Cường trầm giọng nói.
Gã cũng không ngờ Ứng Thiên Nhai lại mang cả Quân Thiên Vũ tới, chuyện này đúng là có khiến gã vướng tay vướng chân.
Cho nên Bùi Văn Cường thay đổi chủ ý, quyết định đi cùng nhóm Ứng Thiên Nhai thăm dò động phủ thượng cổ này.
Lấy bọn họ làm con tốt thí có vẻ cũng là một lựa chọn tốt.
“Ngươi! Bùi Văn Cường, ngươi đừng quá đáng! Dựa vào đâu mà chúng ta phải đi dò đường cho ngươi?” Ứng Thiên Nhai cả giận nói.
“Khà khà, chỉ dựa vào thực lực của ta mạnh hơn ngươi! Nếu ngươi thấy khó chịu thì có thể lại đây làm một trận sống mái với ta!” Bùi Văn Cường nói, mặt đầy vẻ đắc ý.
Dù có Quân Thiên Vũ ở đây nhưng thực lực của bọn chúng vẫn mạnh hơn nhiều.
Tám gã cường giả Thiên Khải Cảnh, đây chắc chắn là một lực lượng khá đáng sợ.
Diệp Viễn nháy mắt với Ứng Thiên Nhai rồi nói: “Thôi được, ngươi lợi hại, vậy để chúng ta đánh trận đầu này là được.”
Cứ thế, một đám người nối đuôi nhau tiến vào bên trong động phủ thượng cổ.
Khi thân hình bọn họ biến mất khỏi cửa động, phía sau bỗng truyền đến những tiếng vang ầm ầm, vách đá đã tự động khép lại, biến thành bộ dáng ban đầu!
Chứng kiến cảnh này, Bùi Văn Cường lập tức biến sắc.
“Hừ, xem ra đường lui đã đứt, chúng ta chỉ còn cách hướng về phía trước thôi.” Ứng Thiên Nhai cười lạnh nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất