Chương 744: Đài sen
Vào trong động phủ thượng cổ, trước mắt là một mảnh đất trống trải, song ngay sau đó đã có người phát hiện sự bất thường.
“Hả? Hình như động phủ này tự thành một mảnh thiên địa, ta không cách nào phi hành được.”
Mọi người nghe vậy đều cả kinh trong lòng, thúc phát nguyên lực bản thân, phát hiện quả nhiên mình không thể phi hành.
“Động phủ này cực kỳ quỷ dị, chẳng trách thực lực của sư đệ cao như vậy mà cũng bị nhốt trong này!” Ứng Thiên Nhai cau mày nói.
“Hả? Sư đệ? Ngươi nói là... Từ Diễm?” Bùi Văn Cường có vẻ hơi bất ngờ hỏi.
Ứng Thiên Nhai gật đầu đáp: “Sư đệ vô tình phát hiện động phủ này, nhưng không ngờ lại bị hãm tại đây. Ta nhận được tin của hắn mới biết đến nơi này.”
Bùi Văn Cường nghe vậy, kinh sợ thốt lên: “Bản lĩnh của Từ Diễm còn trên cả chúng ta, mà ngay cả hắn cũng bị nhốt ở trong này...”
Nghe được đoạn đối thoại của hai người, ai nấy đều căng thẳng trong lòng, xem ra động phủ này không phải là một nơi dễ đối phó rồi.
Từ Diễm mà hai người đó nhắc tới mạnh cỡ nào, không ai biết, nhưng có thể khẳng định một điều, hắn ta mạnh hơn cả hai vị thành chủ!
Mà ngay cả Từ Diễm đó cũng bị kẹt ở đây, kết quả chuyến này ra sao, thật không dễ nói trước.
Hạ Thư Mính cũng biến sắc kêu lên: “Ứng thành chủ, ngươi không nói trước rằng thực lực của sư đệ ngươi mạnh hơn ngươi mà!”
Thực ra đó là do suy nghĩ chủ quan mặc định của mọi người, tuy rằng thường ngày cũng có những trường hợp sư đệ mạnh hơn sư huynh nhưng tuyệt đại đa số tình huống đều là sư huynh mạnh hơn sư đệ.
Hạ Thư Mính nghe nói sư đệ của Ứng Thiên Nhai bị hãm trong động phủ này, hơn nữa hắn vẫn chưa chết, cho nên bản năng cho rằng chuyến này không có quá nhiều nguy hiểm.
Nếu không, hắn nhất định sẽ không đồng ý tới đây.
Ứng Thiên Nhai thản nhiên đáp: “Ta chưa nói, nhưng ngươi cũng có hỏi đến đâu?”
“Ngươi!” Hạ Thư Mính nghẹn họng.
Bùi Văn Cường đảo mắt lia lịa, cười nói: “Ứng Thiên Nhai, thế này là ngươi làm không đúng rồi! Tới một chốn nguy hiểm thế này, ngươi cũng nên nói rõ lợi - hại với đồng bọn trước chứ nhỉ. Hiện đã rơi vào tình huống này, chẳng phải thành ra ngươi đặt bẫy người ta sao?”
“Bùi Văn Cường, ngươi còn có thể vô sỉ hơn được nữa không?” Ứng Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng.
Loại thủ đoạn ly gián này thật quá mức trắng trợn, Hạ Thư Mính lại không phải kẻ ngu, sao có thể không nhìn ra?
Nhưng không thể không nói, những lời này của Bùi Văn Cường thực sự rất đúng với suy nghĩ của hắn.
Việc đã đến nước này, đương nhiên Hạ Thư Mính cũng nhận ra, Ứng Thiên Nhai cố tình che dấu mức độ nguy hiểm của chuyến đi này, hắn sợ mình và Diệp Viễn không chịu đến, cho nên không có nói rõ.
Thủ đoạn tuy hơi thô thiển nhưng hiệu quả lại rất cao.
Kỳ thực Bùi Văn Cường không quan tâm Hạ Thư Mính nghĩ thế nào, hắn chỉ âm thầm nhìn lướt qua sắc mặt Diệp Viễn, nhưng kết quả lại làm hắn vô cùng thất vọng.
Sắc mặt Diệp Viễn vẫn luôn rất bình tĩnh, như thể chưa nghe thấy gì, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Thôi được rồi được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa. Hiện tại đường lui đã đứt, nói gì cũng đã muộn, mọi người vẫn nên cùng nhau tiến lên phía trước thăm dò thôi. Có chuyện gì, đợi lúc ra khỏi động phủ này rồi bàn cũng chưa muộn.” La Phương thấy tình thế không ổn, lập tức bước ra hòa giải.
Hiện đã rơi vào tình thế này, mọi người đều chẳng có biện pháp khác, đành phải tiếp tục tiến lên.
Chưa đi được bao lâu liền bắt gặp một con sông chắn ngang đường.
“Thế này... Chúng ta đều không thể phi hành, con sông này lại không có cầu, chúng ta nên làm thế nào đây?”
Trên mặt sông lớn hoàn toàn trụi lủi, không có lấy một cây cầu, nhất thời, đoàn người đều ngây cả ra.
Hiện mọi người đều không thể phi hành, chẳng lẽ phải lội nước để vượt sông ư?
Ánh mắt Diệp Viễn thoáng lóe lên, xé một mảnh vải áo ném xuống nước.
Áo hắn làm bằng tơ, chất liệu cực kỳ mềm nhẹ, nhưng vừa rơi vào nước liền lập tức biến mất, như thể đã chìm xuống đáy rồi.
Hạ Thư Mính thấy thế, cả kinh hô lên: “Nhược Thủy! Đây nhất định là Nhược Thủy! Tám trăm Lưu Sa giới, ba nghìn Nhược Thủy sâu. Lông ngỗng không trôi được, hoa lau cũng phải chìm!”
Lời của Hạ Thư Mính khiến tất cả mọi người đột nhiên biến sắc.
“Nghe đồn Nhược Thủy xuất phát từ Cực Tây, sao lại xuất hiện ở nơi này?”
“Truyền thuyết có nói Nhược Thủy không thể vượt qua, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không đưa ra được chủ ý gì.
Bùi Văn Cường chỉ trầm tư một chốc, ánh mắt lại rơi xuống người Diệp Viễn, hỏi: “Tiểu tử, ngươi có thể phát hiện nước này có điểm kỳ lạ, nhất định đã có biện pháp vượt qua, đúng không?”
Diệp Viễn nhún vai đáp: “Đám cường giả Thiên Khải Cảnh các ngươi còn không có cách nào, ta đây chỉ là một tay mơ Thần Du Cảnh thì có biện pháp gì?”
Ánh mắt Bùi Văn Cường sáng quắc, nhìn chằm chằm Diệp Viễn, cười lạnh nói: “Nếu ngươi không có biện pháp gì, vậy ở lại cũng vô dụng, có cần ta ném ngươi xuống sông không?”
Hắn lại quay đầu về phía Quân Thiên Vũ, nói: “Đừng có trừng ta bằng ánh mắt đó, dù bản thân ngươi có thực lực cường đại đến đâu cũng không thể là đối thủ của chúng ta được! Huống hồ dù động thủ thật, quá nửa là ngươi cũng không phải đối thủ của ta.”
Bùi Văn Cường đã nhìn ra từ lâu, phía bên Ứng Thiên Nhai chia làm ba phái. Ứng Thiên Nhai là một phái, Hạ Thư Mính một phái, Diệp Viễn một phái.
Phía bên Ứng Thiên Nhai có tổng thể thực lực cực mạnh, mà phía Diệp Viễn chỉ có Quân Thiên Vũ, tương đối dễ bắt chẹt.
“Hừ! Ngươi coi Ứng mỗ là không khí chắc?” Ứng Thiên Nhai lên tiếng.
Bùi Văn Cường cười nói: “Tay Đan Thánh kia rõ ràng đã tỏ thái độ không tín nhiệm ngươi nữa, hiện tại mà muốn ra tay, ngươi lại càng không có phần thắng, có đúng không? Cho nên, tốt nhất là ngươi vẫn nên ngậm chặt mồm lại đi.”
“Ngươi!” Ứng Thiên Nhai bị chọc tức đến phát cáu.
Nhưng khi đưa mắt nhìn về phía Hạ Thư Mính, hắn phát hiện hình như Hạ Thư Mính thật sự không có ý nhúng tay giúp đỡ.
Hiển nhiên, bên kia đã triệt để tách khỏi phe hắn rồi.
Nếu thật sự động thủ đánh nhau, chưa biết chừng hắn còn đứng về phía Bùi Văn Cường kia!
Bùi Văn Cường lại quay sang phía Diệp Viễn, cười nói: “Thế nào, suy nghĩ kỹ hơn chưa? Ứng Thiên Nhai lừa ngươi tới đây, rõ ràng là không có ý tốt gì, lẽ nào ngươi còn muốn bán mạng cho hắn?”
Diệp Viễn nhìn Bùi Văn Cường một cái, nói: “Đường đi ngay dưới chân, chỉ là ngươi không nhìn thấy mà thôi.”
“Hả? Nói vậy là có ý gì?” Khi đang nói, Bùi Văn Cường không nhịn được mà cúi đầu, lại thấy chân mình đang dẫm trên một bức vẽ đài sen,
“Dồn sức đạp thử một cái đi!” Diệp Viễn nói.
Bùi Văn Cường đang định đạp, lại đột nhiên đổi ý, nói với Diệp Viễn: “Ngươi đạp trước xem!”
Quân Thiên Vũ nghe vậy, lập tức biến sắc, nói: “Hay là để ta thử!”
Diệp Viễn xua tay ra hiệu ngừng lời, chân đạp mạnh một cái.
“Rắc rắc...”
Một khắc sau, một màn khiến mọi người há hốc miệng đã diễn ra.
Trên con sông Nhược Thủy, bỗng hiện lên từng đài sen! Vị trí mỗi đài sen đều cực kì hỗn độn, nhưng mỗi cái đều cách nhau một khoảng xấp xỉ.
Những đài sen này nổi trên Nhược Thủy, nối thẳng sang bờ bên kia.
“Rốt cuộc động phủ này là thuộc sở hữu của người nào nhỉ, thủ đoạn thật thần kỳ! Có những đài sen kia, chúng ta có thể sang bờ được rồi.”
Một gã võ giả Vô Lượng Cảnh kích động, nhấc chân định đạp thử lên xem đài sen có đủ kiên cố hay không.
“Đừng dẫm!” Diệp Viễn hô lớn, nhưng đã muộn.
Tay võ giả Vô Lượng Cảnh kia đã đạp hụt chân, rơi tõm vào lòng sông rồi.