Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 745: Bộ bộ sinh liên

Chương 745: Bộ bộ sinh liên
“Ục ục ục...”
Võ giả Vô Lượng Cảnh kia không kịp kêu một tiếng đã bị Nhược Thủy nuốt chửng.
Mọi người chứng kiến cảnh này đều vô cùng kinh hãi.
Bùi Văn Cường nghiến răng nói: “Tiểu tử, ngươi dám chơi ta? Đài sen này căn bản không phải dùng để qua sông.”
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Thủ hạ của ngươi quá gấp gáp, ta đã kêu đừng có dẫm, hắn lại còn cố tình dẫm, ta còn có thể làm thế nào?”
“Ngươi!” Bùi Văn Cường cứng họng không cãi được.
Vừa rồi tất cả mọi người đều nghe rất rõ, đúng là Diệp Viễn đã kêu dừng, có điều hắn kêu ‘chậm một chút’ mà thôi.
Diệp Viễn tính toán thời gian vừa đúng, ngay cả Bùi Văn Cường cũng không bắt bẻ được gì.
“Tiểu tử, đừng có chơi chiêu với ta nữa, nếu không ta ném ngươi xuống đó làm bạn với hắn đấy.” Bùi Văn Cường đe dọa.
“Ngươi ném thử xem, ta muốn xem ngươi định sang sông kiểu gì! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đài sen này vừa thực lại vừa ảo, đi nhầm một bước là sẽ rơi vào Nhược Thủy ngay!” Diệp Viễn nói.
“Ngươi có ý gì?” Bùi Văn Cường trầm giọng hỏi.
“Những đài sen này đúng là vật để qua sông, chỉ có điều mỗi một đài sen đều được luyện chế bằng một thủ pháp đặc thù, trên mặt mỗi đài sen đều được khắc trận pháp. Những đài sen này xếp cùng một chỗ sẽ hợp thành một trận pháp cỡ lớn. Nếu không hiểu phương pháp thông quan thì sẽ đạp hụt chân, rơi vào trong sông như tay thủ hạ kia của ngươi đó.” Diệp Viễn giải thích.
Mọi người nghe được đều hít một hơi lạnh, không thể ngờ trên đời còn có thứ huyền ảo như vậy.
Xem ra người thời nay thật đúng là không so được với thủ đoạn của võ giả thời thượng cổ.
“Có nghĩa là, ngoại trừ Diệp Viễn ngươi, không ai có thể qua con sông này?” Ứng Thiên Nhai hỏi.
Diệp Viễn nhún vai đáp: “Ta không có nói vậy, chẳng phải ở đây còn có một đại sư về trận pháp đó sao, chưa biết chừng hắn cũng có biện pháp gì đấy.”
Mọi người liền quay sang phía Hạ Thư Mính, mặt Hạ Thư Mính nóng bừng lên. Đương nhiên hắn cũng nhận ra những đài sen này là do trận pháp tạo thành, nhưng nếu muốn mượn đài sen này qua sông, hắn không dám chắc mình có thể làm được.
“Bớt lằng nhằng đi! Hiện tại bắt đầu qua sông, ngươi lên đài sen trước!” Bùi Văn Cường tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói.
“Được được được, nắm đấm của ngươi cứng, ngươi nói cái gì thì là cái đó.” Diệp Viễn tỏ vẻ bất đắc dĩ, đi tới trước hàng đài sen thứ nhất.
Tất cả mọi người nín thở nhìn, cùng đợi Diệp Viễn bước ra bước đầu tiên!
Thực ra nhóm người Bùi Văn Cường cùng với Hạ Thư Mính đều mong Diệp Viễn ngã luôn xuống sông là hay nhất, nhưng bọn họ lại lo nếu Diệp Viễn rơi xuống, bọn họ thực sự không có cách nào qua sông, vậy chỉ còn cách ở chỗ này chờ chết.
Diệp Viễn không bước ngay lên đài sen mà chậm rãi nhắm hai mắt lại, toàn thân tiến vào Không Minh Cảnh.
Nháy mắt, vị trí của tất cả các đài sen đều được khắc sâu vào đầu Diệp Viễn.
“Tâm Như Bàn Thạch! Tiểu tử này giỏi thật! Thật sự không thể hiểu được, tiểu tử ngươi tu luyện kiểu gì mà có thể yêu nghiệt đến thế!”
Người của Thần Vực đều có kiến thức vượt xa người hạ giới, Diệp Viễn vừa tiến vào trạng thái Tâm Như Bàn Thạch, Bùi Văn Cường đã lập tức phát hiện.
Đương nhiên, không chỉ có Bùi Văn Cường kinh ngạc mà cả Ứng Thiên Nhai và Quân Thiên Vũ cũng đều bất ngờ.
Bùi Văn Cường không biết, hai người bọn họ lại biết, Diệp Viễn là từ hạ giới phi thăng lên.
Một võ giả của hạ giới lại có thể lĩnh ngộ Tâm Như Bàn Thạch, đây quả là chuyện không thể tưởng được.
Nhất là Quân Thiên Vũ, hắn phát hiện càng đi chung lâu với Diệp Viễn lại càng cảm thấy hiểu biết của mình về Diệp Viễn càng ít.
Bỗng nhiên, sau đó Diệp Viễn chợt mở mắt, hơi nâng chân phải, đạp lên một đài sen phía trước.
Những võ giả khác đều sắp không thở nổi, bọn họ rất muốn nhìn xem, một bước này của Diệp Viễn sẽ có kết quả gì.
Chân phải của Diệp Viễn chậm rãi hạ xuống, cuối cùng đặt lên trên đài sen.
Đặt lên rồi!
Lần này, mọi người đều thở ra một hơi, sợi dây thần kinh vẫn căng như dây đàn cũng được buông lỏng.
“Thật tốt quá! Thì ra những đài sen này thật có thể qua sông.” Có người hưng phấn nói.
Song, sau khi Diệp Viễn đặt nốt chân còn lại lên đài sen, một màn khiến bọn họ trợn mắt há hốc miệng đã diễn ra.
Ngoại trừ đài sen mà Diệp Viễn đang đứng, tất cả các đài sen khác đều biến mất!
“Chuyện... chuyện này là thế nào? Đài sen đâu? Chỉ có một đài sen, làm sao sang sông đây?” Bùi Văn Cường lập tức biến sắc.
Diệp Viễn không nói gì, chỉ dời chân sang bên phải, lại bước ra một bước.
Chân của Diệp Viễn chuẩn xác rơi vào một đài sen nữa. Mà đài sen trước đó hắn đứng cũng lại biến mất.
“Chuyện này... sao có thể như vậy?”
Một đám võ giả vừa thả lỏng tâm tình lại lập tức căng thẳng lên.
Chỉ khi trên đài sen có người, nó mới hiện ra. Lúc không có người, đài sen lại ẩn đi.
Như vậy có nghĩa là, nếu không nhớ rõ vị trí của đài sen, rất có thể sẽ hụt chân rơi xuống Nhược Thủy.
Đài sen không lớn, chỉ vừa vặn đặt hai chân.
Nói như vậy, chỉ có thể một theo một, hơn nữa, không thể có một bước sai lầm! Dù chỉ bước sai nửa bước cũng có thể sẽ ngã xuống sông.
Mà như thế, đi cùng người phía trước tương đối khó bước sai, nhưng người phía sau, ai có thể bảo đảm không sai lấy một bước, sẽ vừa vặn dẫm lên đúng dấu chân của người trước?
Hơn nữa, càng về sau, bước chân của mọi người đều sẽ ít nhiều sai lệch, khả năng ngã xuống càng lớn hơn.
Cho nên là, người nào đi trước là vấn đề rất quan trọng.
Bùi Văn Cường không nói năng gì, nhảy lên đứng ở vị trí cũ của Diệp Viễn, không sai lệch chút nào.
“Võ giả thành Thanh Hoàn, đều theo sát ta, không được bước nhầm! Thiên Khải Cảnh đi trước, Vô Lượng Cảnh đi sau, một theo một, nhìn kỹ bước chân người trước!” Bùi Văn Cường nói.
“Hừ, dựa vào cái gì mà người của thành Thanh Hoàn các ngươi đi trước? Lên đài sen này, ai có thể quản được ai nữa? Cùng lắm thì cá chết lưới rách!” Ứng Thiên Nhai cười lạnh nói.
“Ngươi! Được, ngươi đi trước, hai nhóm chúng ta luân phiên, như vậy ngươi không có ý kiến gì nữa chứ?”
Dưới tình huống này, Bùi Văn Cường cũng đành phải thỏa hiệp.
Nếu động thủ ngay trên đài sen này, bọn họ đều xong đời!
Quân Thiên Vũ vẫn đứng yên một bên không nói gì, bỗng nhiên trong đầu nhận được lời Diệp Viễn truyền âm đến: “Quân huynh, đây là sơ đồ phân bố của đài sen, ngươi nhớ kỹ các vị trí, tuyệt đối không được bước nhầm đấy.”
Lời còn chưa dứt, trong đầu hắn đã xuất hiện một sơ đồ, chính là sơ đồ phân bố của đài sen trước đó.
Quân Thiên Vũ kinh ngạc trong lòng, hắn không ngờ Diệp Viễn lại có thể lấy hồn lực ghi tạc lại sơ đồ phân bố thế này, quả nhiên không thể tưởng tượng nổi.
“Được, ta nhớ rồi.” Quân Thiên Vũ trả lời.
“Các ngươi còn không đi sao? Ta phải đi trước đây!”
Nói xong, Diệp Viễn lập tức bước ra một chân, tiếp tục dẫm lên một đài sen.
“Tiểu tử, ngươi thật to gan!” Bùi Văn Cường hét lớn một tiếng, nhưng bước chân cũng không dám chậm lại, vội vàng đuổi theo.
Bước chân của Diệp Viễn liên tục không ngừng, càng đi càng nhanh.
Sơ đồ phân bố của đài sen hắn đã nắm rõ như lòng bàn tay, vị trí đặt chân không sai lệch chút nào.
Bùi Văn Cường cố gắng bám theo sau lưng, căn bản không có thời gian cân nhắc chuyện khác, hai mắt gắn chặt vào chân Diệp Viễn, không dám dời một li!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất