Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 746: Công dã tràng

Chương 746: Công dã tràng
“Mọi người lần lượt lên đi, nhất định không được bước nhầm!”
Tình huống này không cho phép mọi người nghĩ nhiều, các võ giả phía sau lục tục bước lên theo.
Đương nhiên, võ giả Vô Lượng Cảnh chỉ có thể đứng đó nhìn, căn bản không dám tiến lên tranh.
Ở đây có một đám cường giả Thiên Khải Cảnh, dám cướp chỗ của bọn hắn khác gì tự sát chứ?
Quân Thiên Vũ vẫn đứng yên không động đậy, Hạ Thư Mính và đồng bọn của hắn đã nối gót võ giả thành Thanh Hoàn bước lên đài sen rồi.
Chờ bọn họ lên hết lượt, Quân Thiên Vũ mới thong thả bước lên đài sen.
Sau đó, mới là các võ giả Vô Lượng Cảnh.
Những võ giả Vô Lượng Cảnh thực lực thấp coi như vô tình ăn may nên được đi theo Quân Thiên Vũ.
Lúc này, bước chân Diệp Viễn đã nhanh thoăn thoắt, về sau chỉ còn dùng một chân dẫm lên đài sen.
Dù Bùi Văn Cường có thực lực thông thiên, cái trán cũng đã rịn đầy mồ hôi.
Toàn thân gã đều đã căng cứng, rất sợ bước lỡ một bước. Dù bước hụt một lần cũng không phải chuyện đùa.
Gã không có tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch cường đại như của Diệp Viễn, không thể phán đoán chính xác vị trí từng đài sen.
Trên mặt sông có xấp xỉ vạn đài sen, muốn đi một đường không sai một bước là cực kỳ khó khăn.
Có chỗ còn phải đi ngược, không phải chỉ chăm chăm tiến về phía trước.
Có đôi khi thậm chí Diệp Viễn còn đối mặt với người sau, song những người đó đang nhìn chằm chằm gót chân người phía trước, căn bản không ai có tâm tình để ý hắn.
Bởi Diệp Viễn tăng tốc quá đột ngột, ngoại trừ Bùi Văn Cường và Ứng Thiên Nhai, những người khác đều chậm nửa bước.
Điều này khiến cho giữa bọn họ có một khoảng trống mà không phải một nối một.
Ban đầu, những võ giả khác còn có thể miễn cưỡng không bước nhầm, nhưng càng về sau, dần dần đã có người không theo nổi nữa!
“A!”
Một tiếng hét thảm vang lên, rốt cuộc có người đạp hụt, rơi vào trong sông, nháy mắt đã bị nước sông bao phủ.
Tiếng hét thảm này quá chói tai, khiến tất cả mọi người cả kinh, những võ giả phía sau người đó đều dừng bước.
Võ giả đi sau đã toát mồ hôi đầy đầu, đúng là không biết nên đặt chân chỗ nào!
Trái lại, Diệp Viễn vẫn cứ mỗi bước nở một đóa sen, như nhàn tản giữa sân vắng, thong thả ung dung.
Không bao lâu sau, Diệp Viễn tung người nhảy lên, cập bờ bên kia.
Lúc này, Bùi Văn Cường cũng đã chậm hơn hắn vài đài sen.
Nhưng Bùi Văn Cường vẫn luôn nhìn chằm chằm bước chân Diệp Viễn, hắn đã gắng nhớ kỹ vị trí mấy đài sen còn lại.
“Diệp Viễn, ngươi muốn chết!”
Bùi Văn Cường vừa đặt chân xuống đất, lửa giận cực độ đè nén trong lòng liền muốn phát tiết ra ngoài.
Rõ ràng tên Diệp Viễn này cố ý đi nhanh như vậy, thế cho nên mới khiến người phía sau không theo kịp, thật là đáng chết!
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Có nhiều thủ hạ của ngươi chôn cũng ta như vậy thì cũng là một lựa chọn tốt đấy.”
Sắc mặt Bùi Văn Cường tối sầm lại, quay đầu nhìn về phía mặt sông, sau đó kinh hãi cực kỳ.
Trừ ba người bọn họ, tất cả mọi người đều đang đứng giữa sông.
Người phía trước là thủ hạ của hắn, người đó cứ ngây mặt đứng yên trên đài sen, nào còn phong phạm cao thủ Thiên Khải Cảnh gì nữa, chỉ còn như một đứa trẻ nghệt mặt chờ cứu.
“Thành… thành chủ, cứu... cứu ta!” Võ giả cao giọng hô lên.
Bùi Văn Cường âm trầm nhìn về phía Diệp Viễn, nghiến răng nói: “Ngươi giỏi lắm! Xem ra ngươi thực sự không biết chữ ‘Chết’ viết thế nào!”
Diệp Viễn lấy tay đỡ trán, nói: “Ai da, loại người như ta đây sợ nhất là bị hù dọa, cứ làm ta sợ một cái là ta sẽ trở nên dễ quên, bước tiếp theo của hắn nên đặt vào đâu đây?”
Bùi Văn Cường tức đến nghiến răng ken két, lại không thể làm được gì. Vừa rồi hắn chỉ lo nhìn chằm chằm bước chân của Diệp Viễn, cho nên không cách nào nhớ kỹ toàn bộ hành trình phải đi như thế nào.
Điều đó có nghĩa là, hiện tại chỉ có Diệp Viễn mới có đủ năng lực đưa thủ hạ của hắn lên bờ.
Ứng Thiên Nhai chỉ đứng bên cạnh không dám lên tiếng, hắn biết Diệp Viễn làm như vậy không chỉ để đối phó với Bùi Văn Cường mà còn có ý cảnh cáo hắn.
Dấu diếm độ nguy hiểm của động phủ thượng cổ này, mặc dù Diệp Viễn không nói gì nhưng không có nghĩa là hắn không có ý kiến.
Diệp Viễn muốn thông qua chuyện này cảnh cáo hắn, không có Diệp Viễn thì đừng nghĩ cứu được Từ Diễm khỏi chỗ này.
Mà trên thực tế, ngay cả chính bản thân Ứng Thiên Nhai cũng không ngờ tới, vào trong động phủ thượng cổ rồi, lại phải cậy nhờ Diệp Viễn mọi lúc mọi nơi như vậy.
Đám cường giả Thiên Khải Cảnh bọn họ trở nên không có tác dụng gì, chỉ có thể bị động tiếp nhận sự sắp đặt của Diệp Viễn.
Ở bên ngoài động phủ là như vậy, vào bên trong động phủ cũng không khác gì.
Sắc mặt Bùi Văn Cường đã khó coi đến không thể nhìn nổi, nhưng cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp.
“Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?”
Diệp Viễn cười đáp: “Giờ mới giống thái độ đàm phán đây! Ừm... Điều kiện của t rất đơn giản, mỗi người mười vạn Địa nguyên tinh.”
Hiện Diệp Viễn tu luyện cực tốn Địa nguyên tinh, giờ bắt được một con cá lớn, sao hắn có thể bỏ qua không thịt một phen chứ.
Tính đầu người lấy tiền, đây là sở trường của Diệp Viễn. Năm đó ở di chỉ của Đại Diễn Chân Tông, hắn cũng đã dùng cách này vét tiền của Thiên Càn Tông.
Lại nói, ngoại trừ Địa nguyên tinh, hình như những thứ khác không có mấy tác dụng với hắn.
Bùi Văn Cường trừng lớn hai mắt: “Một người mười vạn, sao ngươi không đi cướp luôn đi?”
“Mười lăm vạn!” Diệp Viễn căn bản không cho gã cơ hội cò kè mặc cả, lập tức tăng giá.
Bùi Văn Cường cứng cả người lại, tiểu tử này quá là giỏi hôi của lúc người ta cháy nhà.
Nhưng lúc này, bọn họ như cá nằm trên thớt mặc người mổ xẻ, Bùi Văn Cường cũng không thể làm gì.
“Đây là năm mươi vạn Địa nguyên tinh, phần còn lại chờ bọn họ bình yên lên bờ sẽ trả cho ngươi.” Bùi Văn Cường ném cho Diệp Viễn một chiếc nhẫn trữ vật, trầm giọng nói.
Diệp Viễn không khách khí, thu lấy nhẫn trữ vật, sau đó hô lên với võ giả đang đứng giữa sông: “Bên trái một thước.”
Võ giả nghe Diệp Viễn nói vậy, còn đang do dự thì Bùi Văn Cường cũng đã lớn tiếng hô lên: “Nghe theo chỉ thị của hắn đi.”
Võ giả không do dự nữa, trực tiếp bước về phía bên trái một thước, quả nhiên có một đài sen hiện ra dưới chân gã.
“Bên trái hai xích.”
“Phía trước một thước rưỡi.”
...
Khoảng cách giữa các đài sen không giống nhau, Diệp Viễn chỉ cần một chốc đã hiểu thấu đáo trận pháp, đồng thời nhớ kỹ vị trí của hơn vạn đài sen, điều này cần một thần hồn cường đại cỡ nào chứ?
Trước đó Bùi Văn Cường chỉ chăm chăm bám theo bước chân Diệp Viễn, không có thời gian nghĩ quá nhiều, bây giờ nghe Diệp Viễn chỉ huy thủ hạ của mình mới biết tên Diệp Viễn này yêu nghiệt cỡ nào!
“Bên phải một thước.”
“A!”
Lại một tiếng hét thảm, gã cường giả Thiên Khải Cảnh đi trước kia liền ngã vào trong sông.
Thật đáng thương, đứng trên đài sen kinh hồn táng đảm lâu như vậy, cuối cùng kết quả vẫn là ngã xuống.
“Diệp Viễn, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Lồng ngực Bùi Văn Cường như sắp nổ tung đến nơi, nói Diệp Viễn không cố ý, đánh chết hắn cũng không tin được.
“Ai da, thật là ngại quá, chắc là phải bước về bên phải một thước rưỡi, ta nhớ nhầm, nhớ nhầm thôi! Địa nguyên tinh không đến tay, ta cũng không ngờ lại nhớ nhầm, thật là ngại quá. Tiếc thật, mười lăm vạn Địa nguyên tinh cứ thế thành công dã tràng. Ài!”
Trông vẻ tiếc rẻ của Diệp Viễn, Bùi Văn Cường thật muốn hộc máu.
Một cường giả Thiên Khải Cảnh, cứ thế bị hắn lấy ra coi là công dã tràng!
Tên kia, quả là cực kỳ ghê tởm!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất