Chương 747: Còn kẻ nào, dám đụng đến huynh đệ của ta!
“Xem như ngươi lợi hại!”
Bùi Văn Cường nghiến răng nghiến lợi, nhưng thật sự chẳng làm gì được.
Hắn lại lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, ném cho Diệp Viễn, nói: “Nếu lại có cạm bẫy gì, thì dù phải trả giá bằng toàn bộ bọn họ, ta cũng sẽ tru diệt ngươi.”
Diệp Viễn nhận nhẫn trữ vật, cười nói: “Ha ha, có Địa nguyên tinh thì sẽ dễ nói chuyện thôi.”
Chuyện tiếp sau đó đã đơn giản hơn nhiều.
Dưới chỉ dẫn của Diệp Viễn, những võ giả khác thuận lợi lên bờ.
Chỉ là sau một chuyến qua sông, phía bên Bùi Văn Cường đã thiệt hại hai vị cường giả Thiên Khải Cảnh, thực lực hai bên đã gần ngang bằng nhau.
Ngay khi võ giả cuối cùng của thành Thanh Hoàn chạmđất, Bùi Văn Cường bỗng nhiên bùng nổ.
“Tiểu tử, ngươi chết đi!”
Nhưng cùng lúc đó, Ứng Thiên Nhai cũng di động!
“Ầm!”
Hai người trực tiếp đối một chưởng với nhau, sau đó cùng lao vào chiến đấu.
“La Phương, bảo vệ Diệp Viễn.” Ứng Thiên Nhai còn không quên dặn La Phương.
“Vâng!” La Phương nhận lệnh.
Tám người đã mất hai, ngoại trừ Bùi Văn Cường, người của thành Thanh Hoàn chỉ còn lại năm gã võ giả Thiên Khải Cảnh.
“Năm người các ngươi cùng tiến lên, giết Diệp Viễn!” Bùi Văn Cường cũng đồng thời lớn tiếng phân bổ nhiệm vụ.
La Phương biến sắc, một mình hắn đối phó với năm người là việc bất khả thi.
Năm gã cường giả Thiên Khải Cảnh đã chuẩn bị sẵn sàng lao đến, nhưng ngay tại lúc này một kiếm ý phóng lên cao, bay thẳng về phía năm gã cường giả Thiên Khải Cảnh kia.
Sự cường đại của Quân Thiên Vũ đã hoàn toàn bộc lộ vào giờ khắc này.
Một mình hắn chống lại bốn gã cường giả Thiên Khải Cảnh mà vẫn không hề rơi vào thế bất lợi.
Bốn người này đều là tinh anh do Bùi Văn Cường mang tới, mỗi người đều có thực lực không thua gì La Phương.
Quân Thiên Vũ lấy một địch bốn lại vẫn vững vàng chiếm ưu thế trong trận chiến.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Văn Cường đang đối chiến với Ứng Thiên Nhai cũng phải nhướng mày, cất cao giọng hô to với Hạ Thư Mính: “Hạ huynh, ngươi còn chờ gì nữa? Tiểu tử kia chẳng phải là tử địch của ngươi đó sao? Lúc này không động thủ còn đợi đến khi nào?”
Hạ Thư Mính thấy vậy, thần sắc trở nên phức tạp.
Hắn vốn chỉ định đứng ngoài xem trai cò tranh nhau, lúc này lại bị Bùi Văn Cường nhắc đến, trong lòng cũng nổi lên ý tưởng riêng.
Nói giết Diệp Viễn, dĩ nhiên hắn hoàn toàn tình nguyện. Nhưng ở trong tình huống này, nếu hắn ra tay là đã quyết trở mặt với Ứng Thiên Nhai.
Đang ở thành Cổ Phong mà có xích mích với thành chủ thì hiển nhiên không phải là một cử chỉ sáng suốt.
Dù sao hắn cũng không phải chỉ có một mình, sau lưng còn cả cửa hàng Thiên Duyên.
Nhưng Dược Hương Các của Diệp Viễn hiện đang trở thành mối đe dọa lớn cho cửa hàng Thiên Duyên. Giết hắn là có thể chặt đứt mọi hậu họa.
“Hạ Thư Mính, nếu ngươi dám động thủ, cửa hàng Thiên Duyên sau này đừng nghĩ đến chuyện có thể sinh tồn ở thành Cổ Phong.” Ứng Thiên Nhai hô.
“Khà khà, thì ra là người của cửa hàng Thiên Duyên! Hạ huynh, ngươi cứ việc ra tay đi, thành Cổ Phong không chứa nổi ngươi, ngươi có thể đến thành Thanh Hoàn của ta!” Bùi Văn Cường nói.
“Đàm Ngũ, đi lên, giết Diệp Viễn!” Cuối cùng Hạ Thư Mính cũng hạ quyết tâm, trầm giọng ra lệnh.
Đàm Ngũ là người cửa hàng Thiên Duyên phái tới bảo vệ Hạ Thư Mính, mọi chuyện đều nghe theo mệnh lệnh của Hạ Thư Mính.
Nghe Hạ Thư Mính hạ lệnh, dĩ nhiên hắn lập tức chấp hành không hề do dự.
Giết một võ giả Thần Du Cảnh mà thôi, đối với Đàm Ngũ chỉ là việc chẳng có gì khó, nhưng hắn vẫn dốc toàn lực ra tay!
Mà đúng vào lúc này, Diệp Viễn cũng động.
Thân hình Diệp Viễn đột ngột bay lên khỏi mặt đất, lên cao giữa không trung.
Nhưng, đối mặt với một cường giả Thiên Khải Cảnh, Diệp Viễn không dám sơ sẩy chút nào, hắn bay thẳng đến phía trên mặt sông, căn bản không cho Đàm Ngũ một cơ hội ra tay.
Chứng kiến cảnh này, Hạ Thư Mính lập tức biến sắc: “Thần hồn bí kỹ! Ngự kiếm phi hành!”
Mọi người cùng nhìn sang, thấy hai chân Diệp Viễn đạp lên một thân kiếm nhọn, bay lơ lửng trên mặt sông, trông cực kỳ tự nhiên thoải mái.
Trong động phủ thượng cổ này, những người khác đều không thể phi hành, ai có thể ngờ một tiểu tử Thần Du Cảnh lại có thể thông qua thần hồn bí kỹ để ngự kiếm phi hành, thật đúng là bất ngờ tột cùng.
Năm ấy khi còn ở cảnh giới rất thấp, Diệp Viễn đã chăm chỉ rèn luyện thần hồn bí kỹ để thi triển ngự kiếm thuật.
Nay hắn đã tăng lên cả một đại cảnh giới, thần hồn đã cường đại hơn xưa gấp trăm lần, thi triển chiêu thức ngự kiếm phi hành này dĩ nhiên càng dễ dàng.
Mà vào đúng lúc này, Quân Thiên Vũ kêu khẽ một tiếng: “Kiếm Đãng Bát Phương!”
Kiếm ý cuồng bạo phóng ra, hướng thẳng về phía bốn gã võ giả Thiên Khải Cảnh đang vây lấy hắn.
Bốn người kia cũng có thực lực không kém, nhưng bị luồng kiếm ý này gạt tới lại vẫn bị đánh bay ra ngoài, khí huyết cuồn cuộn dâng lên trong ngực.
Quân Thiên Vũ thừa dịp này, nhanh nhẹn quay người xông thẳng về phía Đàm Ngũ.
Thực lực của Quân Thiên Vũ, sao Đàm Ngũ có thể so được?
Trước đó chỉ là mọi người đều phải cố gắng kiềm chế, cho nên Quân Thiên Vũ vẫn chưa hề ra tay.
Lúc này thấy Hạ Thư Mính tính dậu đổ bìm leo, sát ý của hắn lập tức dâng lên, không muốn che giấu nữa!
Có thể khiến cho Quân Thiên Vũ thực sự nổi giận, ngoại trừ việc liên quan đến Liễu Diệc Như thì chỉ còn có Diệp Viễn.
“Nộp mạng đi!”
Quân Thiên Vũ đã vô cùng giận dữ, không hề có ý nương tay.
Đàm Ngũ cảm nhận kiếm ý che trời lấp đất xông đến, biết mình không cách nào tránh khỏi, bèn nghiến răng nói: “Muốn giết ta, ngươi cũng phải trả một cái giá lớn!”
“Ha, bằng vào ngươi?”
Quân Thiên Vũ có thể lấy sức của một mình hắn mà tiêu diệt toàn bộ Đào gia, thực lực có thể bình thường sao?
Mấy ngày nay, kiếm ý của hắn lại được Diệp Viễn chỉ bảo thêm, đã tiến thêm một bước xa, thực lực đã mạnh hơn trước đây không chỉ một bậc.
Không chút nào nương tay, Quân Thiên Vũ trực tiếp giết chết Đàm Ngũ dễ như bẻ cành khô.
Tiêu diệt Đàm Ngũ rồi, Quân Thiên Vũ vung ngang trường kiếm, chặn phía trước sông, lạnh lẽo nói: “Còn kẻ nào dám đụng đến huynh đệ của ta?”
Nghe tiếng hô này, tất cả mọi người đều cảm thấy thoáng run rẩy, bốn gã cường giả Thiên Khải Cảnh kia đúng là không có lấy một người dám tiến lên.
Đàm Ngũ đã chết, không còn ai có thể tạo thành uy hiếp đến Diệp Viễn, Bùi Văn Cường đánh một đòn đẩy lui Ứng Thiên Nhai, hai người cũng dừng cuộc chiến.
Ứng Thiên Nhai nhìn Đàm Ngũ đã đầu một nơi thân một nẻo, lòng ứa hơi lạnh.
Từ sau khi Quân Thiên Vũ diệt Đào gia, hắn lại đến cảnh cáo Quân Thiên Vũ, cho đến này chưa thấy Quân Thiên Vũ ra tay.
Năm ấy khi diệt Đào gia, thực lực của Ứng Thiên Nhai còn cao hơn Quân Thiên Vũ một đoạn, chỉ mới mấy năm sau, không ngờ thực lực của Quân Thiên Vũ đã mạnh đến mức độ này.
Sự việc hôm nay cho thấy, Quân Thiên Vũ đã tinh tiến rất nhiều so với mấy năm trước.
Ngay cả hắn lúc này mà đấu với Quân Thiên Vũ thì thắng hay bại cũng khó nói.
Quân Thiên Vũ dùng sự cường đại của hắn, hoàn toàn trấn áp mọi người.
Đương nhiên Ứng Thiên Nhai không biết, kỳ thực mấy năm nay Quân Thiên Vũ luôn ở trong bình cảnh. Nhờ mấy ngày nay được Diệp Viễn chỉ điểm, hắn mới đột phá bình cảnh, thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Diệp Viễn ngự kiếm chậm rãi hạ xuống bên cạnh Quân Thiên Vũ, mở miệng nói: “Quân huynh, cảm tạ.”
Quân Thiên Vũ nghe vậy, bình thản đáp: “Giữa hai ta còn cần gì nói lời cảm ơn?”
Sắc mặt Bùi Văn Cường đã cực kỳ xấu xí, hắn nào ngờ được, thực lực của Quân Thiên Vũ lại mạnh đến thế!
Cảnh giới của Quân Thiên Vũ chỉ ngang bốn tay thủ hạ của hắn, hắn vốn tưởng bốn đánh một dù không thể thắng lợi thì cũng có thể áp chế Quân Thiên Vũ.
Nào ngờ bốn người bọn họ không chỉ không áp chế được mà còn để Quân Thiên Vũ trực tiếp giết chết Đàm Ngũ chỉ trong nháy mắt.
Hiện đã rơi vào hoàn cảnh này, hắn còn muốn giết Diệp Viễn thì quả thật chỉ là mơ giữa ban ngày.