Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 748: Phạn âm trận trận

Chương 748: Phạn âm trận trận
“Quân Thiên Vũ, xem ra ngươi quyết tâm gây khó dễ cho Bùi gia ta có phải không?” Bùi Văn Cường sầm mặt hỏi.
Nghe vậy, Quân Thiên Vũ không đáp lời, nhưng lông mày cũng hơi nhíu lại.
Hiển nhiên, lời của Bùi Văn Cường có khiến hắn thoáng do dự.
“Ngươi là người của Bùi gia?” Quân Thiên Vũ hỏi.
“Ca ca ta là Bùi Khôn, ngươi nói xem?” Bùi Văn Cường ra vẻ đắc ý.
Quân Thiên Vũ lại nhíu chặt mày hơn, hỏi: “Bùi Khôn, một trong bảy vị Thánh Tử?”
“Ha, xem ra ngươi cũng biết kha khá đấy nhỉ! Đúng vậy, chính là Bùi Khôn trong Thất Thánh Tử! Không tin thì ngươi có thể hỏi Ứng Thiên Nhai.” Bùi Văn Cường nói.
Quân Thiên Vũ nhìn về phía Ứng Thiên Nhai, thấy hắn bất đắc dĩ gật đầu, liền biết Bùi Văn Cường không nói ngoa.
Bùi Văn Cường thấy Quân Thiên Vũ tỏ vẻ kiêng kỵ, càng đắc ý nói: “Quân Thiên Vũ, ngươi cũng biết địa vị của Thất Thánh Tử ở Xích Hà Thánh Địa rồi đó, dù ngươi có thiên tư hơn người nhưng cũng không thể chọc vào được đâu! Ta không cần ngươi phải làm gì, chỉ cần ngươi mặc kệ chuyện giữa ta và Diệp Viễn, sau này ta tất hậu tạ ngươi! Bùi Văn Cường ta nói được làm được!”
Diệp Viễn biết địa vị của các Thánh Tử ở Thánh Địa là thế nào, lấy thực lực của Quân Thiên Vũ, đúng là không chọc vào được.
Thánh Tử là những người trẻ tuổi có thiên phú cao nhất ở Thánh Địa, ngày sau một người trong số đó sẽ có cơ hội kế thừa đạo thống.
Những người còn lại, dù không thể thành kẻ đứng đầu Thánh Địa thì cũng trở thành một thành viên của hội trưởng lão, nắm quyền lực cực lớn.
Chẳng trách Ứng Thiên Nhai vào thành Thanh Hoàn lại phải lén la lén lút, thì ra chính là sợ đắc tội Bùi Văn Cường.
Nào biết được từ lúc hắn tiến vào thành Thanh Hoàn, Bùi Văn Cường đã chú ý tới hắn.
Nhưng đối với Quân Thiên Vũ, Diệp Viễn rất tin tưởng.
Quả nhiên, Quân Thiên Vũ chỉ lạnh nhạt lắc đầu nói: “Dù ngươi là đệ đệ của Bùi Khôn, muốn động đến Diệp Viễn cũng phải hỏi thanh kiếm trong tay ta trước.”
Bùi Văn Cường không ngờ Quân Thiên Vũ lại cố chấp bảo vệ Diệp Viễn đến thế, chấp nhận nguy hiểm đắc tội với Bùi gia cũng không chịu buông tay.
Quân Thiên Vũ bình thản nói: “Bùi gia nhà ngươi quả thật thế lớn nhưng muốn một tay che trời ở Thánh Địa Xích Hà thì e là không làm được đâu nhỉ? Có chiêu gì tung hết ra đi, Quân mỗ nhận.”
“Quân huynh yên tâm, chỉ cần cứu sư đệ ta ra, cho Bùi gia lá gan cũng sẽ không dám làm gì ngươi! Tuy Từ Diễm không phải Thánh Tử nhưng địa vị cũng không kém hơn bao nhiêu đâu.” Ứng Thiên Nhai cũng lên tiếng.
Bùi Văn Cường hừ lạnh nói: “Vậy ngươi cũng phải cứu được Từ Diễm ra rồi hẵng nói!”
Bùi Văn Cường không phủ nhận lời Ứng Thiên Nhai, xem ra vị Từ Diễm này, tuy thực lực không bằng Thất Thánh Tử nhưng hẳn cũng không kém bao nhiêu.
Một cuộc đại chiến cứ thế lặng lẽ tan biến, người này không làm gì được người kia, mọi người đành phải tiếp tục tiến lên phía trước thăm dò.
“Đây là nơi quỷ quái gì thế, vì sao qua sông rồi, cứ có cảm giác khắp nơi đều âm trầm quỷ quái thế nào đó?” La Phương nhịn không được mắng một câu.
Không riêng gì La Phương, những người khác đều có loại cảm giác này.
Sau khi qua sông, từng người đều cảm thấy có luồng khí lạnh tập kích lên thân thể, tuy không làm gì được bọn họ nhưng khiến cho họ có cảm giác không được thoải mái.
Dĩ nhiên Diệp Viễn cũng cảm nhận được, nhưng hắn không quá khó chịu. Nguyên Từ Linh Mộc là bách tà bất xâm, bất kể hàn khí hay quỷ khí đều không lại gần hắn được.
“Các ngươi xem kìa, đằng trước có một tòa đại điện.”
Mọi người đang đi, chợt thấy một tòa đại điện rơi vào tầm nhìn. Có điều trông đại điện này dày đặc quỷ khí, làm người ta vô cùng khó chịu.
Trước đại điện có một quảng trường lớn, trên quảng trường có rất nhiều pho tượng.
Những pho tượng này đều là tượng thiếu nữ mặc đồ cung nữ, thướt tha yểu điệu, hết sức sống động.
Các nàng có người ôm tỳ bà, có người chơi đàn, có người đang tung chân khiêu vũ, nhìn tổng thể như một dàn nhạc cung đình.
Đi tới gần, mọi người phát hiện, mỗi một pho tượng cung nữ này đều xinh đẹp vô cùng, khiến cho người ta có cảm giác không kiềm chế được lòng.
“Khà khà, tiếc rằng những mỹ nữ này chỉ là tượng, nếu mà là người thật thì huynh đệ ta đã có thể sung sướng một trận! Người ta hay nói chết dưới hoa mẫu đơn thì thành quỷ cũng phong lưu. Không biết những pho tượng này là ai làm ra, thật là nhiều diễm phúc nhỉ!”
Võ giả này nhìn thấy những pho tượng cung nữ kia, lập tức đều say sưa không dứt mắt.
Đúng vậy, những pho tượng kia quả giống hệt người thật. Vẻ mặt bọn họ cũng cực kỳ tự nhiên, hơn nữa còn vô cùng kiều mị, mang lực hấp dẫn trí mạng đối với nam nhân.
Những cô gái này, như là trời sinh chỉ để quyến rũ nam nhân vậy.
Đúng lúc này, trên quảng trường bỗng vang lên tiếng nhạc êm ái.
Tiếng nhạc giống như đang diễn tấu ngay bên tai mỗi người, khiến cho họ mê mẩn tâm thần, say sưa không dứt.
Cũng đúng lúc này, đám tượng cung nữ trên quảng trường đều sống lại, bắt đầu phô bày biểu diễn trước mặt mọi người, lộ vẻ cực kỳ mị hoặc.
“Ha ha ha, lại đây, để đại gia hôn một cái nào!”
“Cô nương, lại đây, ngồi lên đùi đại gia đây!”
...
Đám võ giả đâu còn nhịn được, từng người đều lao về phía đám cung nữ.
Thế là trên toàn bộ quảng trường trở nên vô cùng hỗn loạn.
Ngay cả đám võ giả Thiên Khải Cảnh cũng đều đã say mê trong đó, không thể kiềm chế được, bao gồm cả Bùi Văn Cường và Ứng Thiên Nhai.
Chỉ có Quân Thiên Vũ còn đỡ hơn một chút.
Sắc mặt hắn lộ vẻ vô cùng thống khổ, vẻ mặt đầy giãy giụa giằng co, nhưng rồi ánh mắt cũng dần trở nên trống rỗng.
“Quân huynh, bão thần thủ nhất, bất động như chung!”
Đột nhiên, một thanh âm vang lên bên tai tựa tiếng sấm giữa trời, kéo Quân Thiên Vũ trở về thực tại.
Hắn bỗng giật mình thức tỉnh, nhìn xung quanh, phát hiện bọn người kia, mỗi người đều đã ôm một pho tượng cung nữ.
Có kẻ đang điên cuồng hôn lên mặt tượng, có kẻ thì sờ soạng khắp thân tượng, lộ sạch tâm tư bẩn thỉu.
Quân Thiên Vũ thầm kêu xấu hổ, nếu vừa rồi không nhờ Diệp Viễn truyền âm đánh thức, hiện tại có lẽ hắn hẳn cũng chẳng khác gì bọn họ.
Nếu quả như vậy, kiếm tâm của hắn tất sẽ trở nên có chỗ khiếm khuyết, cuộc đời này e rằng đã không cách nào tìm hiểu đại đạo nữa rồi.
“Diệp Viễn, vì sao ngươi...”
Quân Thiên Vũ hết sức tò mò, ở đây, cảnh giới của Diệp Viễn là thấp nhất, nhưng chỉ có mình hắn không bị ảnh hưởng.
Quân Thiên Vũ tự thấy mình đã thuộc hàng tâm chí kiên định, rất khó bị ngoại giới tác động, thế nhưng vừa rồi, thậm chí ngay cả hắn cũng suýt thì trúng chiêu rơi vào bẫy.
Diệp Viễn cười nói: “Những cung nữ này căn bản không phải tượng mà là do người sống luyện chế thành. Khi còn sống, các nàng đều có công phu mị thuật cực cao, cho nên sau khi chết vẫn có thể tạo thành mị hoặc cực lớn với võ giả. Ta vừa tới quảng trường này liền đã cảm thấy không bình thương, cho nên lập tức tiến vào tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, vì thế mà không bị ảnh hưởng.”
Nếu là ở trạng thái bình thường, có lẽ trong lúc thiếu cảnh giác, Diệp Viễn có thể sẽ trúng chiêu, nhưng chỉ cần hắn đề cao cảnh giác, loại thuật mị hoặc này muốn mê hoặc hắn là điều không thể.
Tâm Như Bàn Thạch, bát phong bất động, cảnh giới của tâm cảnh này vốn là khắc tinh của các loại mị thuật, đương nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng gì.
Có điều, nội dung lời Diệp Viễn lại khiến Quân Thiên Vũ càng thêm kinh sợ.
Hắn kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi nói gì cơ? Các nàng… các nàng đều là do người sống luyện chế mà thành? Điều này... điều này sao có thể chứ?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất