Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 752: Ngươi dẫn đầu nhé?

Chương 752: Ngươi dẫn đầu nhé?
Diệp Viễn nói như vậy chứng tỏ hắn cũng đã nhìn ra.
Hạ Thư Mính sao có thể để Diệp Viễn giành hết danh tiếng, cho nên hắn nhanh tay chỉ ra trận pháp truyền tống thứ ba để tranh thủ cơ hội hòa một bàn với Diệp Viễn.
Quả nhiên, thấy phản ứng của mọi người, hành động này cho hiệu quả cực tốt.
Đan thánh và trận sư cấp bảy, hai danh hiệu này không phải trò đùa.
Đối với đa số người mà nói, danh hiệu này đại biểu cho sự khẳng định của mọi người.
Hai bên so sánh với nhau, bằng vào cảnh giới của Diệp Viễn, muốn nhận được sự khẳng định của một đám Thiên Khải Cảnh và Vô Lượng Cảnh, hiển nhiên khó khăn hơn nhiều lắm.
Hạ Thư Mính vừa tìm được trận pháp bị ẩn giấu này, lập tức được cả đám người tâng bốc lên trời.
Nhất là Bùi Văn Cường, hắn nhanh nhẹn ngợi khen không tiếc lời.
“Hạ đại sư quả là danh bất hư truyền, chỉ riêng trong lĩnh vực trận pháp ta đã thấy ngươi vượt xa một số kẻ nào đó!” Bùi Văn Cường nói.
Bùi Văn Cường nói một cách cực kỳ hàm súc, gã đã nhìn ra từ lâu, rằng hiển nhiên Diệp Viễn cũng đã biết đến trận pháp bị ẩn dấu này, nếu không hắn sẽ không nói như vậy.
Nhưng so với Diệp Viễn, hiển nhiên Bùi Văn Cường càng mong Hạ Thư Mính có thể chiếm được lợi thế.
Tuy Bùi Văn Cường cũng biết thực lực tổng hợp của Diệp Viễn vượt xa Hạ Thư Mính, nhưng nếu có dịp chọc giận Diệp Viễn thì gã vẫn sẽ vui vẻ mà làm.
“Ha ha, đâu có đâu có, chỉ là chút tài mọn mà thôi, Bùi thành chủ quá khen rồi.” Hạ Thư Mính đắc ý cười nói.
Thấy rốt cuộc mọi người cũng đã xa cách Diệp Viễn, Hạ Thư Mính cực kỳ vui sướng trong lòng.
“Xì, vênh váo cái gì, đúng là thứ tiểu nhân đắc chí!” La Phương đứng cạnh đó nói, vẻ mặt dường như rất bất mãn.
Phe bọn họ về căn bản đã triệt để trở mặt với Hạ Thư Mính, cho nên khi nhìn thấy Hạ Thư Mính được thế đắc ý, La Phương cực kỳ khó chịu.
Diệp Viễn cười nói: “Hạ đan thánh đã bị đè nén lâu nay, cũng nên để hắn sảng khoái một chút đi.”
Mọi người khen ngợi Hạ Thư Mính một hồi, sau đó trọng tâm câu chuyện vẫn phải vòng về việc lựa chọn đường đi.
Nhưng nếu Hạ Thư Mính đã tìm được một trận pháp truyền tống bị ẩn giấu kỹ càng thì hình như vấn đề này đã thành dư thừa.
“Nếu Hạ đại sư đã tìm thấy trận pháp truyền tống chân chính, vậy chúng ta tiến vào đi!” Bùi Văn Cường cất cao giọng nói.
“Khoan đã!” Khi mọi người đang định đi vào, Diệp Viễn bỗng gọi họ lại.
Bùi Văn Cường nhìn về phía hắn, nửa như cười nửa như không hỏi: “Thế nào? Diệp đại sư không tìm được trận pháp truyền tống bị ẩn giấu nên hiện tại thấy không cam lòng à?”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu ngươi muốn đi vào trận pháp truyền tống thứ ba này, đương nhiên ta không có ý kiến gì. Nhưng chớ có trách ta không nhắc trước một câu, thực sự bước vào, có hậu quả gì tự thân gánh lấy.”
Lời Diệp Viễn nói khiến Bùi Văn Cường cả kinh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn làm như không tin: “Hừ, ngươi đang đố kỵ với Hạ đại sư nên cố tình dọa nạt chúng ta phải không? Ta bảo này tiểu tử, ngươi rộng lượng chút được không hả?”
Diệp Viễn vẫn cười cười: “Vậy được rồi, ngươi đi vào đi, ta không ngăn ngươi đâu.”
Diệp Viễn tỏ ra thoải mái chẳng mấy để tâm càng khiến Bùi Văn Cường suy nghĩ nhiều.
Bọn họ đi được đến đây, tất cả đều dựa vào thủ đoạn của Diệp Viễn.
Từ lúc ở ngoài cửa động phủ, Bùi Văn Cường đã chú ý đến Diệp Viễn, cảm thấy tiểu tử này thật không đơn giản. Sau khi đi vào, thấy Diệp Viễn thi triển các loại thủ đoạn, suy nghĩ này càng thêm củng cố trong lòng gã.
Hiện tại Diệp Viễn nói trận pháp truyền tống thứ ba này có vấn đề, Bùi Văn Cường cũng bắt đầu ngờ vực.
“Diệp Viễn, ngươi đừng tưởng rằng lúc trước ngươi thi triển được một ít thủ đoạn thì giờ này có thể lấy mấy câu nói suông mà đầu độc lòng người! Ngươi thử nói coi, trận pháp truyền tống thứ ba này, nếu không phải là thông đạo thực sự thì tại sao lại bị giấu đi?” Hạ Thư Mính khó chịu hỏi.
Hắn vừa đắc ý được một lát, Diệp Viễn liền nhảy ra nói nhăng nói cuội, hắn còn vui vẻ được mới là lạ.
Dưới cái nhìn của Hạ Thư Mính, Diệp Viễn nói như vậy nhất định là cố ý mê hoặc người khác.
Diệp Viễn nghe vậy thì cười nói: “Nếu không thì thế này đi, ai nguyện ý đi theo Hạ đại sư vào trận pháp truyền tống thứ ba thì hiện tại có thể thử đi vào. Hạ đại sư, nếu trận pháp truyền tống này là do ngài phát hiện ra, hay là ngài dẫn đầu nhé?”
“Ta... Đi thì đi, ai sợ ai chứ!”
Hạ Thư Mính bị Diệp Viễn khích bác như vậy cũng không nhịn nổi nữa, bèn đi về phía trận pháp truyền tống thứ ba.
“Mọi người đừng để tiểu tử này lừa. Tiểu tử này thích nhất là chơi mấy thủ đoạn nho nhỏ, trận pháp truyền tống thứ ba này nhất định không có vấn đề gì. Ai nguyện ý theo ta vào thì cùng đi thôi.” Hạ Thư Mính lớn tiếng hô lên.
Vừa nói, Hạ Thư Mính vừa chạy đến trước trận pháp truyền tống, nhưng khi lão quay đầu nhìn, lại phát hiện căn bản không ai theo mình.
Nếu Đàm Ngũ còn ở đây, hắn nhất định sẽ theo Hạ Thư Mính. Chỉ đáng tiếc rằng, Đàm Ngũ đã sớm bị Quân Thiên Vũ chém chết tại chỗ rồi
Những võ giả khác quay mặt nhìn nhau, nhưng không ai nhúc nhích. Ngay cả gã Bùi Văn Cường trước đó còn tâng bốc hắn lên trời, lúc này cũng đứng yên bất động.
Hạ Thư Mính lập tức đỏ bừng mặt mũi.
“Các ngươi!”
Tình huống thế này thật là quá xấu hổ.
Hắn đã tình nguyện đi đầu, vậy mà những người khác còn không cho hắn chút thể diện nào.
Nhưng chuyện có liên quan đến sống chết, ai dám hùa theo?
Nếu mọi người hoàn toàn không biết gì về Diệp Viễn, hiện tại nhất định sẽ lựa chọn tin tưởng Hạ Thư Mính.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều đã được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Viễn, hiện giờ một câu nói của hắn cũng đã có trọng lượng hoàn toàn khác trước.
Cho dù bọn họ còn nghi hoặc trong lòng nhưng cũng không dám dễ dàng nếm thử nguy hiểm.
“Hà hà, Hạ đại sư, có vẻ mọi người cũng không tin tưởng phán đoán của ngươi lắm. Nhưng xem ra ngươi lại rất tin tưởng phán đoán của bản thân, chi bằng... tự ngươi đi vào thử xem! Có thể trận pháp truyền tống này chính là lối đi thông với Thần Vực, chưa biết chừng ngươi sẽ trở lại Thần Vực ngay sau đó đấy.” La Phương cười lạnh nói.
Hạ Thư Mính chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống, nhưng bị La Phương cười nhạo một trận, Hạ Thư Mính lại hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Nếu Diệp Viễn thật sự không phải đùa giỡn, vậy mình mà bước vào thì...
“Diệp đại sư, rốt cuộc chúng ta nên đi đường nào?” Cuối cùng, vẫn là Ứng Thiên Nhai không nhịn được, bèn lên tiếng hỏi.
Diệp Viễn lắc đầu đáp: “Thật ra ta cũng không biết nên đi bên nào! Nếu có thể, ta tình nguyện không chọn đường nào cả! Nhưng ta cũng nghĩ, con đường không nên chọn nhất chính là trận pháp truyền tống thứ ba này.”
Mọi người nghe nói vậy đều cả kinh và sợ hãi, Ứng Thiên Nhai hỏi: “Vì sao lại thế?”
Diệp Viễn nói: “Kỳ thực, trận pháp truyền tống thứ ba này, nhìn bề ngoài thì có vẻ bí ẩn nhưng đối với cao thủ trận đạo mà nói, hoàn toàn không khó phát hiện! Bất kể là ai, chỉ cần có thể đến nơi này, tri thức về trận đạo nào có ai thấp? Cho nên ta nghĩ, cái giá cắm nến kia là khe hở mà Tà Linh Tử cố tình lưu lại, mục đích chính là để mọi người phát hiện trận pháp truyền tống thứ ba.”
Lời phân tích của Diệp Viễn làm mọi người sợ hết hồn.
Trước đó, căn bản bọn họ không hề nghĩ tới điều này, bây giờ nghe Diệp Viễn phân tích như vậy, chợt thấy trận pháp truyền tống bị ‘ẩn giấu’ này thật đúng là một cái bẫy lớn.
Tà Linh Tử này nhất định là một kẻ cực giỏi trong việc đánh vào tâm lý người khác, cho dù đã chết cũng có thể nắm lấy lòng người một cách cực đúng chỗ.
Trong hoàn cảnh bình thường, một đám người phát hiện ra trận pháp truyền tống bị ẩn giấu, trước tiên sẽ khẳng định trận pháp truyền tống bí ẩn này mới là an toàn.
Mà trên thực tế, trận pháp truyền tống này lại là thứ không an toàn nhất!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất