Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 753: Mùi hương

Chương 753: Mùi hương
“Vậy… chúng ta vẫn nên dùng hai trận pháp truyền tống kia ư?” Ứng Thiên Nhai chần chừ hỏi.
Diệp Viễn lắc đầu: “Hai trận pháp truyền tống này chỉ e cũng có nguy hiểm, nhưng nếu so sánh thì hẳn là sẽ khá hơn trận pháp thứ ba một chút. Có điều xem ra, nếu không dùng một trong ba cái thì sẽ khó lòng mà thoát thân.”
Diệp Viễn đã quan sát tỉ mỉ đại điện này, ngoại trừ ba trận pháp truyền tống, hình như không còn con đường nào khác.
Cũng có nghĩa là, bọn họ nhất định phải chọn một trận pháp truyền tống để sử dụng.
“Vậy phải làm thế nào đây? Chẳng phải là, dù chúng ta chọn bất cứ con đường nào thì cũng đều có khả năng gặp phải nguy hiểm ư?” Ứng Thiên Nhai nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Không ai dám bảo đảm biết được đích đến của trận pháp truyền tống đó có những gì, nhưng nếu nhất định phải chọn thì ta nghĩ ta thiên về trận pháp truyền tống bên phải kia hơn.”
“Trận pháp bên phải? Ngươi không đùa đấy chứ? Nào có chuyện dễ dàng như vậy, nếu đúng như lời ngươi nói, gã Tà Linh Tử này sao có thể thả chúng ta đi một cách đơn giản như vậy?” Bùi Văn Cường cười lạnh nói.
Diệp Viễn đáp lại: “Ngươi nói không sai, hơn nữa ta biết, hẳn là đại đa số người ở đây đều nghĩ như vậy! Hơn nữa ta cho rằng, gã Tà Linh Tử này cố tình bày nghi trận chính là để chúng ta nghĩ như vậy. Đích đến của trận pháp truyền tống này chưa chắc đã là đường ra ngoài, nhưng hẳn là con đường an toàn nhất trong ba lựa chọn.”
Diệp Viễn nói xong, mọi người đều rơi vào trầm tư.
Nếu không nhờ Diệp Viễn, bọn họ căn bản sẽ không nghĩ tới, ba trận pháp truyền tống lại ẩn chứa tâm cơ phức tạp như vậy.
Dường như từ khi mọi người bước chân vào động phủ vẫn luôn bị gã Tà Linh Tử này dắt mũi dẫn đi. Dường như mỗi bước chân của bọn họ đều không thể tránh thoát khỏi những tính toán của Tà Linh Tử.
Loại cảm giác này như thể có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ từ một góc bí ẩn nào đó, khiến bọn họ gai cả sống lưng.
Một kẻ đã chết vô số năm rồi mà còn có thể tính toán chuẩn xác đến thế, người như vậy quả là đáng sợ.
Mọi người đều cảm thấy lời Diệp Viễn nói cực kỳ vô lý, nhưng lại không tìm được lý do tốt hơn để phản bác hắn.
Hơn nữa, bọn họ cũng hiểu, bản thân Diệp Viễn không nắm chắc chuyện này, bởi không ai biết được đầu bên kia trận pháp truyền tống là thứ gì.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ là, những phân tích của Diệp Viễn là phản kích mạnh nhất đối với tính toán của Tà Linh Tử.
Ứng Thiên Nhai hít sâu một hơi, như thể vừa hạ một quyết tâm lớn, nói: “Diệp đại sư, ta nghe lời ngươi. Chúng ta đến trận pháp bên phải đi.”
Nói đoạn, Ứng Thiên Nhai đi thẳng đến trận pháp truyền tống kia.
La Phương thấy thế, vội kéo Ứng Thiên Nhai lại: “Thành chủ đại nhân, để ta đi trước đi.”
Nói xong, La Phương cất bước, tiến vào trong trận pháp.
Ứng Thiên Nhai cũng không hề do dự, bước theo vào bên trong.
“Quân huynh, chúng ta cũng đi thôi.” Diệp Viễn nói với Quân Thiên Vũ.
Quân Thiên Vũ khẽ gật đầu, song hành cùng Diệp Viễn bước vào trong trận pháp truyền tống.
Bốn người đi đầu bước vào trận pháp, những người khác còn biết nói gì đây.
Hiển nhiên, lúc này tin tưởng Diệp Viễn, tỉ lệ sinh tồn chắc chắn cao hơn tin tưởng Hạ Thư Mính.
Bùi Văn Cường sợ lạc mất dấu vết của Diệp Viễn, vội vàng bước vào theo. Những người khác cũng lục tục nối bước nhau đi vào.
Hạ Thư Mính băn khoăn xoắn xuýt một hồi, cuối cùng cũng nhấc chân đi theo.
Khi tất cả mọi người đều đã biến mất trong trận pháp truyền tống, bỗng nhiên, đôi mắt vốn đang trống rỗng của ảo ảnh Tà Linh Tử kia chợt trở nên linh động!
Tà Linh Tử này vốn chỉ là ảo ảnh từ trận pháp chiếu ra, ấy vậy mà lúc này lại ẩn chứa linh trí.
Ảo ảnh của Tà Linh Tử cười tà, nói: “Khặc khặc, tiểu tử kia thật thông minh! Nhưng mà muốn tránh được những chuẩn bị đằng sau của lão phu nào có dễ dàng như vậy? Khặc khặc...”
Trong tiếng cười quái dị, ảo ảnh của Tà Linh Tử dần dần biến mất.
...
Ánh sáng lóe lên, từng bóng người bước khỏi trận pháp truyền tống.
Xung quanh chỉ có một mảnh tối đen như mực, mặc dù thị lực của võ giả đã vượt xa người thường nhưng trong tình hình này cũng chỉ có thể nhìn được một phạm vi chừng mười trượng.
“Đây... là nơi nào? Tối quá.”
“Sao ta cứ có cảm giác như chúng ta vừa tiến vào một tòa huyệt mộ?”
“Ngươi nói vậy ta mới nhận ra đó! Chẳng lẽ, đây chính là huyệt mộ của Tà Linh Tử kia?”
Trao đổi đôi ba câu, mọi người liền nhanh chóng phát hiện điểm kỳ quặc của nơi đây.
“Chẳng lẽ, đây mới chính là nơi cốt lõi chân chính của động phủ thượng cổ này? Có nghĩa là chúng ta lựa chọn trận pháp truyền tống này, là hoàn toàn chính xác?” Ứng Thiên Nhai nói.
Ứng Thiên Nhai biết, việc hắn dấu diếm Diệp Viễn về độ nguy hiểm của động phủ thượng cổ này đã khiến cho Diệp Viễn khó chịu trong lòng. Cho nên sau đó hắn luôn kiên định đứng về phía Diệp Viễn, chính là để nhận được sự tha thứ của Diệp Viễn.
Rốt cuộc, Ứng Thiên Nhai cũng hiểu được, muốn ra khỏi động phủ thượng cổ này còn phải trông chờ vào Diệp Viễn.
Cho nên vừa rồi hắn bước vào trận pháp truyền tống không chút do dự chính là để biểu hiện lập trường kiên định của mình.
“Ứng Thiên Nhai, ngươi đừng có tâng bốc Diệp Viễn thái quá như thế! Nơi đây quỷ khí lan tràn, không chừng có đầy rẫy nguy hiểm rình rập, bây giờ đã vội nói đây là con đường chính xác, cẩn thận lại tự vả mặt mình đấy!” Bùi Văn Cường nói.
Ứng Thiên Nhai cười lạnh: “Có bản lĩnh ngươi đừng đi theo! Đã theo tới rồi còn dám đứng đó nói mát, thật là mặt dày như tường thành! Ngươi xem Hạ đại sư người ta từ lúc đi vào có dám thở ra câu nào không, đấy mới gọi là thức thời!”
Hạ Thư Mính lại đỏ bừng cả mặt, nhưng để bảo vệ tính mạng, hắn vẫn thức thời ngậm chặt miệng không nói.
Đàm Ngũ đã chết, địa vị của hắn lúc này thật sự rất xấu hổ, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
“Ứng Thiên Nhai, ngươi muốn chết à!”
“Sao hả? Ta sợ ngươi chắc?”
Hai người cãi qua cãi lại, không khí lập tức căng thẳng lên.
Diệp Viễn thở dài nói: “Bùi Văn Cường, ngươi cũng nên yên tĩnh chút đi. Hiện giờ mọi người đã cùng bước lên một con thuyền, nếu ngươi thực sự muốn tìm đường chết, ta cũng không ngăn ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn sống sót ra ngoài thì đàng hoàng chút cho ta! Còn dám gây chuyện, lần sau ta không dám bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì đâu đấy!”
Bùi Văn Cường biến sắc: “Diệp Viễn, ngươi dám đe dọa ta?”
Diệp Viễn cười nói: “Đe dọa ngươi? Chút thực lực của ta, làm sao dám đe dọa ngươi? Hoặc là, ở nơi này, ta còn cần phải đe dọa ngươi sao?”
Trong động phủ này nguy hiểm trùng trùng, căn bản là không cần phải đe dọa.
Vào thời điểm gặp nguy hiểm, Diệp Viễn chỉ cần thuận theo thời thế là được rồi.
Bùi Văn Cường cũng biết hiện tại còn phải dựa vào Diệp Viễn nhiều, lời đe dọa không phải đe dọa này cũng rất thực dụng, gã hừ lạnh một tiếng, thực sự ngậm miệng không nói nữa.
Đoàn người tiếp tục thăm dò tiến về phía trước, dọc đường đi thận trọng từng bước, nhưng cũng không thấy có nguy hiểm gì xuất hiện.
Không rõ đã đi bao lâu, không gian trước mắt bỗng trở nên trống trải, đó là một mảnh đất rộng rãi thoáng đãng.
“Ủa, thơm quá đi.”
“Mùi gì thế nhỉ, thật là thơm quá!”
Đột nhiên, một mùi hương bay đến, chui vào mũi mọi người, lập tức khiến bọn họ có cảm giác hương thơm thấm vào gan ruột.
Diệp Viễn thấy bọn họ lộ vẻ say mê, không khỏi biến sắc, vội vã hô lên: “Đừng ngửi, mùi hương này có độc!”
Nhưng, đã quá muộn rồi...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất