Chương 755: Có vấn đề
“Hi Linh Mộc, Kỳ U Hoa, Phong Hồn Thạch! Chẳng trách ở đây có nhiều Kỳ U Hoa đến thế, thì ra là mượn hoa lực của Kỳ U Hoa để phong tồn thần hồn. Xem ra động phủ thượng cổ này quả là một bàn cờ được bố trí vô số năm!" Diệp Viễn hơi biến sắc nói.
Hoa Kỳ U có thể làm võ giả đánh mất nguyên lực, ngoài ra còn có một công năng khác.
Khi phối hợp với Hi Linh Mộc và Phong Hồn Thạch, nó có thể giảm sự tiêu hao của thần hồn một cách mạnh nhất.
Diệp Viễn nhìn một cái là nhận ra đàn tế kia được làm bằng Phong Hồn Thạch, còn quan tài lại được chế tạo từ Hi Linh Mộc.
Tổ hợp mấy thứ này lại, kết hợp với bí thuật, có thể phong tồn thần hồn, khiến thần hồn duy trì mãi mãi không tan biến.
Loại thủ đoạn này cực ít được ghi chép lại, Diệp Viễn cũng chỉ tình cờ đọc thấy trong một điển tịch thượng cổ.
Hôm nay thấy đàn tế và cỗ quan tài này, hắn lập tức liên tưởng tới.
“Hừ, xem ra gã Tà Linh Tử này còn vọng tưởng đối kháng với thiên đạo, muốn thông qua thủ đoạn này để tìm kiếm cơ hội sống lại! Hẳn là mấy người Tần Mỹ Tuyền bị luyện chế thành con rối đặt ở quảng trường không phải chuyện ngẫu nhiên. Loại thủ đoạn này cần một số lượng lớn thần hồn của các võ giả làm chất dinh dưỡng, những kẻ tiến vào động phủ thượng cổ như chúng ta chính là nguồn cung cấp cho hắn! Hừ, đúng thật là loại thủ đoạn độc ác hơn người!” Diệp Viễn cười lạnh nói.
Loại thủ đoạn này cực kỳ tàn độc, cần một lượng lớn linh hồn để hiến tế, cho nên Diệp Viễn cũng cực kỳ căm ghét loại thủ đoạn này.
Có điều, căm ghét thì căm ghét, nhưng dù biết Tà Linh Tử dùng loại thủ đoạn này, Diệp Viễn lại vẫn không có năng lực đi phá hủy.
Dựa theo suy tính của Diệp Viễn, gã Tà Linh Tử này hẳn có thực lực ở cảnh giới Đạo Huyền Cảnh đỉnh phong, hơn nữa, tài nghệ trận đạo và đan đạo đều thuộc dạng không tầm thường.
Những bố trí của một kẻ như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị một tiểu tử Thần Du Cảnh phá hủy được.
Nhưng có một điều Diệp Viễn có thể khẳng định, hắn đã có thể tới được chỗ này, vậy có nghĩa là trận pháp truyền tống kia là lựa chọn đúng đắn.
Nếu sử dụng hai trận pháp khác, e rằng nơi đến càng thêm hung hiểm.
Hiện tại, việc cấp bách là phải chữa trị cho những người kia, bằng không, một khi thần hồn của bọn họ bị Tà Linh Tử cắn nuốt, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Đối với loại chuyện như tìm thuốc giải, Diệp Viễn vẫn hết sức tự tin.
Nơi đây trồng nguyên một mảng Kỳ U Hoa lớn như vậy, chắc chắn có thuốc giải. Dù sao thì Kỳ U Hoa này cũng không thể gây thương tổn cho Diệp Viễn cho nên hắn không kiêng kỵ gì, đi lần tìm khắp nơi.
Với loại kỳ độc như Kỳ U Hoa này, vật khắc chế nó thường thường sẽ sinh trưởng ở quanh đó.
Nhưng nếu chỉ là kẻ không thông hiểu dược lý, thì dù giải dược có đặt ngay trước mặt ngươi, ngươi cũng không nhận ra được mà thôi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, rốt cuộc Diệp Viễn cũng tìm được giải dược ở bên dưới một bụi Kỳ U Hoa - Loan Tinh Thảo.
Quá trình tìm giải dược kéo dài chừng gần hai canh giờ, Diệp Viễn tìm được tổng cộng tám bụi Loan Tinh Thảo, hẳn đã dư sức giải độc cho nhóm người kia rồi.
Đã lấy đủ thuốc giải, Diệp Viễn đang chuẩn bị quay về, bỗng nghe có tiếng rên rỉ!
“Cứu… cứu mạng với!”
Diệp Viễn loáng thoáng nghe thấy dường như có ai đó kêu cứu mạng.
Nhưng nơi này, ngoài những võ giả đồng hành với hắn thì còn có ai sẽ hô cứu mạng đây?
Mà thanh âm này rõ ràng được truyền tới từ phía quan tài kia. Phương hướng này hoàn toàn ngược với hướng hắn vừa đến, như vậy không thể là võ giả đồng hành được.
Diệp Viễn nhướng mày, cuối cùng vẫn quyết định rời đi.
Nơi đây quá nguy hiểm, ai biết tiếng hô cứu mạng này liệu có phải một cái bẫy khác hay không.
Nhưng ngay khi hắn định cất bước rời đi, thanh âm kia lại truyền đến lần nữa: “Cứu... cứu mạng… tại… tại hạ là Từ Diễm của... Thánh Địa Xích Hà...”
Nghe thấy cái tên này, Diệp Viễn chợt dừng bước.
Cái tên Từ Diễm này hắn không xa lạ gì, đây chẳng phải sư đệ của Ứng Thiên Nhai đó sao?
Ứng Thiên Nhai nói sư đệ hắn trúng kỳ độc, cho nên mới tìm cách gọi hắn và Hạ Thư Mính đến đây. Hiện tại tình huống thế này, chẳng lẽ nói loại độc Từ Diễm trúng chính là độc của Kỳ U Hoa?
Tung người mấy cái, Diệp Viễn đã đến gần đàn tế, quả nhiên thấy một thanh niên áo xanh nằm sát bên đàn tế, trông như đã hấp hối, dáng dấp cực thê thảm.
“Ngươi là Từ Diễm?” Diệp Viễn nhíu mày hỏi.
Từ Diễm vẻ yếu ớt gật gật đầu nói: “Đúng... đúng là tại hạ! Tiểu... tiểu huynh đệ, ngươi cũng biết ta ư? Lẽ nào... ngươi là người sư huynh ta mời tới? Ngươi đã xuất hiện ở đây, còn... sư huynh ta đâu?”
Diệp Viễn cau mày, quét mắt liếc nhìn Từ Diễm, phát hiện quả thực hắn đã trúng độc rất nặng.
Có trúng độc hay không, là không có khả năng dấu diếm được Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn không thả lỏng cảnh giác, vẫn quan sát chặt chẽ sắc mặt của Từ Diễm. Mỗi cử động mỗi biểu cảm của hắn đều không thể qua được ánh mắt Diệp Viễn.
Có điều, trong suốt quá trình này, Từ Diễm hoàn toàn không lộ ra bất kỳ điểm nào không ổn, từ đầu đến cuối trông vẫn giống như một kẻ đang tuyệt vọng thì thấy được hi vọng mới.
“Sư huynh ngươi cũng trúng độc, đang ở bên kia, ta tới đây tìm thuốc giải cho hắn.” Diệp Viễn nói.
Từ Diễm nghe vậy lập tức mừng rỡ, nói: “Thật… thật sao? Quá… quá tốt rồi. Tiểu huynh đệ, ngươi có thể… đưa ta qua gặp sư huynh ta không?”
Diệp Viễn nói: “Ngươi đã thế này thì làm sao có thể qua đó nổi? Để ta giải độc cho ngươi trước đã.”
Nói đoạn, Diệp Viễn tế ra Tứ Phương Đỉnh, bỏ Loan Tinh Thảo vào luyện hóa thành chất lỏng, sau đó dùng bát lấy ra một ít đưa cho Từ Diễm.
“Thứ này... có hiệu quả không?” Từ Diễm nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Dĩ nhiên có hiệu quả rồi.” Diệp Viễn bình thản đáp.
Từ Diễm nửa tin nửa ngờ uống thử thứ chất lỏng từ Loan Tinh Thảo, quả nhiên phát giác nguyên lực trong cơ thể đang từ từ khôi phục lại.
Chốc lát sau, Từ Diễm liền đứng lên bình thường như chưa có chuyện gì.
“Ha ha, tiểu huynh đệ quả không phải người thường! Đại ân này không biết cảm tạ sao cho đủ, sau này Từ Diễm tất sẽ báo đáp!” Từ Diễm chắp tay nói.
Diệp Viễn chỉ bình tĩnh bảo: “Không cần khách khí, ta cũng chỉ được người nhờ vả, làm việc cho người mà thôi.”
“Như vậy sao được! Sư huynh của ta là sư huynh, ta là ta chứ! Thôi được, ngươi mau đưa ta qua gặp sư huynh, ta cũng rất lo cho huynh ấy.” Từ Diễm nói.
Diệp Viễn gật đầu, dẫn Từ Diễm đi về phía mọi người đang nghỉ ngơi.
“Công tử, người này có vấn đề, ngươi phải cẩn thận.” Diệp Viễn đang bước đi, bỗng nghe Tần Mỹ Tuyền từ linh khí không gian truyền âm ra cho hắn.
“Ừ, ta biết.” Diệp Viễn hoàn toàn không lộ vẻ bất thường gì.
Tần Mỹ Tuyền trông dáng vẻ tự tin nắm chắc tình hình của hắn, lòng rất kinh ngạc.
“Người biết rồi ư?” Tần Mỹ Tuyền há hốc miệng ngạc nhiên.
Nàng thấy cử chỉ trước đó của Diệp Viễn như vậy, còn tưởng Diệp Viễn bị Từ Diễm lừa rồi, cho nên mới nhắc nhở một tiếng, nào ngờ Diệp Viễn lại đã sớm khám phá ra.
Diệp Viễn nói: “Phải, thân thể này hẳn đúng là của Từ Diễm, nhưng thần hồn sợ là đã không còn là Từ Diễm nữa. Hắn tự cho là đã che dấu rất tốt, thực ra lúc ta kiểm tra ra độc chất của Kỳ U Hoa trên người hắn, ta đã nhìn ra điểm khả nghi rồi.”
Tần Mỹ Tuyền vô cùng khiếp sợ, lúc đầu nàng còn không tin lắm, nhưng nghe Diệp Viễn nói chắc chắn như vậy thì biết hắn không hề khoác lác mà đã thực sự nhận ra điểm đáng ngờ.
Có điều, nàng thật không dám tin tưởng, Diệp Viễn chỉ cần quan sát chút thương tích là có thể khám phá ra Từ Diễm này đã bị đoạt xá.
“Công tử, nếu người đã nhìn ra điểm bất thường của hắn thì sao còn phải giải độc cho hắn làm gì?” Tần Mỹ Tuyền ngờ vực hỏi.