Chương 754: Từ Diễm
“Bịch, bịch, bịch...”
Đám người cùng đi đồng loạt nhũn người ngã xuống, hiển nhiên đã trúng độc.
“Sao... sao ta thấy toàn thân vô lực, không vận dụng được chút nguyên lực nào thế này?”
“Rốt cuộc đây là thứ quỷ gì mà vừa ngửi một chút đã mất sạch nguyên lực?”
Cả đám võ giả ai oán không ngớt, ai cũng không ngờ tới mình lại trúng chiêu.
Võ giả Vô Lượng Cảnh gục trên mặt đất, không thể nhúc nhích, võ giả Thiên Khải Cảnh thì đỡ hơn, nhưng tình hình cũng không được tốt lắm.
Tiếng hét cảnh báo của Diệp Viễn cũng đã nổi tác dụng, những võ giả khác đã kịp thời phong bế khứu giác của mình, cho nên mới có thể phòng ngừa khí độc thâm nhập sâu hơn.
“Các ngươi quá bất cẩn! Động phủ này nơi nào cũng có bẫy rập, mùi hương đó rõ ràng có vấn đề, các ngươi lại vẫn cứ trúng chiêu.” Diệp Viễn cau mày nói.
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội giống như heo.
Đã đến tận đây mà đám người này còn không nhớ được, lại vẫn cứ dễ dàng rơi vào bẫy như vậy, quả thực là không biết chữ ‘Chết’ viết thế nào.
“Rốt cuộc đây là thứ độc gì? Ta chỉ mới ngửi một chút đã mất sạch sức lực toàn thân, có cảm giác không thể vận linh lực lên được.” Lúc này, Bùi Văn Cường cũng bất đắc dĩ nói.
Hắn phản ứng rất nhanh nhưng vẫn trúng chiêu một chút.
Mặc dù không đến mức nằm vật ra đất như người khác, nhưng nếu lúc này đánh nhau thì e rằng hắn còn chẳng phải đối thủ của Diệp Viễn.
Diệp Viễn hừ lạnh nói: “Đây là mùi hương của Kỳ U Hoa, là loại chất độc chuyên tấn công nguyên lực của võ giả! Người trúng độc sẽ bị héo rút kinh mạch, toàn thân vô lực, không thể vận nguyên lực lên được! Nếu các ngươi còn ngửi thêm chút nữa thì ta khỏi cần ra tay cứu chữa, các ngươi sẽ đến thẳng chỗ Diêm Vương luôn.”
Tâm trạng của Diệp Viễn lúc này rất không thoải mái, điều khiến hắn khó chịu không phải vì những người này trúng độc mà vì Kỳ U Hoa.
Đời trước, thứ độc mà hắn và Cơ Chính Dương dính phải, chính là độc luyện chế từ Kỳ U Hoa cấp chín, cực kỳ lợi hại.
Không ngờ tới chỗ này, Diệp Viễn lại gặp được Kỳ U Hoa, như vậy sao hắn có thể dễ chịu cho nổi?
Nhưng cũng may, Kỳ U Hoa cấp chín cực kỳ hiếm thấy, dù Thần Vực đất rộng của nhiều cũng rất khó bắt gặp.
Những người này ngửi phải Kỳ U Hoa, phẩm cấp không cao, bằng không, bằng vào cảnh giới của bọn họ thì làm gì còn mệnh nữa.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Diệp Viễn có Nguyên Từ Linh Mộc hộ thể cũng không chống đỡ được độc tố của Kỳ U Hoa cấp chín.
Song, Bùi Văn Cường cũng nghe ra ý trong lời nói của Diệp Viễn, hắn lập tức cực kỳ mừng rỡ: “Ý của ngươi là… ngươi có thể trị hết độc trên người chúng ta?”
Diệp Viễn trợn trắng mắt: “Vì sao ta phải trị cho ngươi?”
Bùi Văn Cường không ngờ lời Diệp Viễn trước đó lại ứng nghiệm nhanh đến thế, thật đúng là báo ứng.
“Ta... ta có thể cho ngươi Địa nguyên tinh. Ta cũng có thể bảo đảm sau khi ngươi trị độc cho ta, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi nữa!” Bùi Văn Cường vội vàng nói.
Diệp Viễn nhìn hắn một cái, hừ lạnh nói: “Từ lúc vào động phủ đến giờ, rốt cuộc ngươi cũng nói được một câu giống tiếng người! Quân huynh, huynh trúng độc ít nhất, huynh ở lại bảo vệ bọn họ nhé, ta đi kiếm biện pháp giải độc.”
Trong đám người này, tính cảnh giác của Quân Thiên Vũ cao nhất, cho nên hắn cũng trúng độc ít nhất.
Nhưng nghe Diệp Viễn nói thế, Quân Thiên Vũ lại cau mày khuyên: “Ngươi đi một mình quá nguy hiểm, hay là để ta đi chung với ngươi. Những kẻ này chết thì thôi, cũng chẳng có gì đáng tiếc cả.”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Mùi hương Kỳ U Hoa nồng nặc như vậy, chắc chỉ ở gần quanh đây thôi. Mình ta có thể ứng phó được, Quân huynh vẫn nên ở lại đây đi.”
“Vậy... thôi được.”
Sau khi Diệp Viễn rời khỏi đây, Bùi Văn Cường bỗng dưng mở miệng hỏi: “Quân lão đệ, rốt cuộc Diệp Viễn này có lai lịch gì? Hắn còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, tối thiểu cũng phải cỡ truyền nhân của Đan Đế đi?”
Thật lòng thì Bùi Văn Cường thực sự rất coi trọng Diệp Viễn. Hắn căm tức Diệp Viễn chủ yếu là vì Diệp Viễn không nể mặt hắn.
Quân Thiên Vũ nghe nói vậy bèn thản nhiên đáp: “Diệp lão đệ ấy à, hắn chỉ mà một người phi thăng từ hạ giới lên thôi.”
Bùi Văn Cường suýt thì nhảy dựng người, gã cả kinh kêu lên: “Cái gì? Ngươi nói, hắn chỉ là một phi thăng giả thôi ư?”
Bùi Văn Cường có nằm mơ cũng không ngờ tới, một thiếu niên thần kỳ cỡ đó lại chỉ là một phi thăng giả.
Thân là người đứng đầu một thành, Bùi Văn Cường hiểu rất rõ thực lực của đám phi thăng giả.
Trong trăm vạn kẻ phi thăng, cũng chưa chắc tìm được một kẻ ra hồn.
Cho dù có thể có được một kẻ ra hồn thì cũng không có khả năng yêu nghiệt cỡ như Diệp Viễn.
Từ lúc ở bên ngoài động phủ đến giờ, các loại thủ đoạn mà Diệp Viễn thi triển quả thực không thể tưởng tượng.
Một thiên tài đan đạo cỡ đó, lại chỉ là một phi thăng giả.
Nghe Quân Thiên Vũ nói vậy, cả đám võ giả cực kỳ kinh ngạc, thế là, âm thanh nghị luận vang lên khắp nơi.
Đúng lúc này, một bóng đen từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.
“Kẻ nào?”
Quân Thiên Vũ cau chặt lông mày, nếu lúc này có kẻ địch nào đó tới thì đúng là không phải chuyện tốt lành gì.
Đường viền của bóng đen kia dần rõ ràng lên, sau đó, một người thanh niên áo xanh xuất hiện trước mắt mọi người.
“Sư đệ!”
“Từ Diễm!”
Ứng Thiên Nhai và Bùi Văn Cường nhìn thấy người này đều thốt lên kinh ngạc.
Ứng Thiên Nhai ngây ra một lát rồi lộ vẻ mừng rỡ như điên.
“Sư đệ, ngươi không sao thì tốt quá rồi!” Ứng Thiên Nhai lập tức bước tới ngênh đón.
Đúng lúc này, Quân Thiên Vũ kéo hắn lại.
“Quân huynh, ngươi làm gì vậy? Hắn chính là sư đệ Từ Diễm của ta, có hắn ở đây, có thể bảo đảm chúng ta không việc gì.” Ứng Thiên Nhai còn tưởng Quân Thiên Vũ hiểu lầm, vội vã giải thích.
Quân Thiên Vũ cau mày, như thể đối mắt với đại địch, hắn chậm rãi nói: “Người này có vấn đề.”
“Thôi nào! Ta cùng với sư đệ thân thiết với nhau từ nhỏ, hắn có hóa thành tro ta cũng nhận ra được, có thể có vấn đề gì chứ?” Ứng Thiên Nhai không quá để tâm.
“Trước ngươi nói với chúng ta rằng, sư đệ ngươi đang trúng kỳ độc, cho nên cần luyện dược sư cùng đi vào để trị liệu. Nhưng ngươi nhìn hắn xem, hắn có điểm nào giống như đang trúng độc không?” Quân Thiên Vũ hỏi.
“Sư huynh, ngươi nhìn ta một chút xem, ta không phải Từ Diễm thì còn có thể là ai?” Thanh niên áo xanh kia cười nói.
Ứng Thiên Nhai thoáng chần chờ, hắn cũng nhận ra có gì đó không ổn. Thời điểm Từ Diễm xuất hiện quá trùng hợp, hơn nữa, nếu hắn hoàn toàn không có việc gì, vậy còn gửi tin cho mình là để làm gì?
“Ngươi nói ngươi là Từ Diễm, có chứng cớ gì không?” Ứng Thiên Nhai cảnh giác hỏi.
“Sư huynh ngươi quên rồi ư? Năm ấy chúng ta lén lút xuống núi, bị sư phụ phạt diện bích ở Tư Quá Nhai một năm! Còn cả khi bé ta bị đồng môn bắt nạt, đều nhờ ngươi ra mặt đuổi bọn họ đi...”
Từ Diễm liên tiếp nói vài chuyện, rốt cuộc cũng khiến Ứng Thiên Nhai thả lỏng cảnh giác.
Ngay cả Quân Thiên Vũ, thấy sắc mặt Ứng Thiên Nhai như vậy cũng dần dần thả lỏng tinh thần.
Những chuyện thế này, nếu không phải bản thân người đó thì tuyệt đối không thể biết tỉ mỉ như vậy.
“Sư đệ, đúng là ngươi rồi!” Ứng Thiên Nhai hết sức kích động đi tới ôm Từ Diễm.
Nhưng ngay vào lúc này, Từ Diễm bỗng nhếch mép cười tà, nói: “Những kẻ ngu xuẩn các ngươi, ấy vậy mà cũng dám đưa thân tới đây, thật là cực kỳ ngu xuẩn, hay là để ta giải thoát cho các ngươi nhé!”
...
Diệp Viễn lẻ loi một mình, men theo mùi hoa lần tìm, rốt cuộc cũng tìm được Kỳ U Hoa!
Đó là một biển hoa bát ngát, chính giữa biển hoa có một đàn tế.
Trên đàn tế đặt một chiếc quan tài lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Viễn lập tức biến sắc.