Chương 762: Huyền Khí
“Phù” một tiếng, Diệp Viễn ngồi bệt trên mặt đất, thở hổn hà hổn hển.
“Chủ… chủ nhân, là người sao?”
Từ Diễm vẫn luôn ở một bên quan sát động tĩnh của Diệp Viễn, nhưng mà trận đấu xảy ra ở trong thần thức, hắn không thể nào theo dõi được.
Có điều theo suy nghĩ của hắn, dựa vào thực lực của Tà Linh Tử, không thể nào bị một tên tiểu tử Thần Du Cảnh đánh bại được.
Chỉ là Từ Diễm có chút không hiểu được, tại sao Tà Linh Tử chỉ đối phó với một tên tiểu tử mà lại tốn nhiều thời gian như vậy.
Hơn nữa nhìn bộ dáng cửa Diệp Viễn hình như là hao tổn rất lớn.
“Hô… hô… chủ nhân ma quỷ đó của ngươi, lần này đã chết hẳn rồi! Hiện tại mới chỉ dùng một chiêu này mà đã không chịu nổi, lần này cho dù có đan dược phụ trợ, không mất đến nửa tháng thì sợ rằng là cũng không thể nào khôi phục được.” Diệp Viễn vừa thở dốc, vừa bất đắc dĩ nói.
Thương Viêm ở một bên nghe Diệp Viễn nói, như là gặp sấm sét giữa trời quang!
Hắn vừa mới nói gì?
“Chủ nhân… chủ nhân bị giết rồi!”
Chuyện này… sao có thể như vậy được?
Cho dù trạng thái của Tà Linh Tử bây giờ kém hơn nhiều khi còn ở thời kỳ đỉnh phong, nhưng mà chỉ là đối phó với một tiểu tử Thần Du Cảnh, thì cũng không phí quá nhiều sức chứ?
Thương Viêm hắn vẫn luôn ở bên cạnh Tà Linh Tử, hắn cường đại như vậy, thế mà không đoạt xá được một tên tiểu tử Thần Du Cảnh?
Lúc này Thương Viêm giống như bùn nhão ngồi bệt trên mặt đất, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Diệp Viễn, ánh mắt hắn nhìn Diệp Viễn giống như là đang nhìn thấy quỷ vậy.
Người thiếu niên này trẻ tuổi như vậy mà cũng có thể đánh bại được Tà Linh Tử, đây đúng là quái vật mà!
Hắn đoạt xá Từ Diễm, sau đó thông qua bí thuật của Từ Diễm dẫn Ứng Thiên Nhai tới, đây là chuyện mười phần thì chắc đến tám chín phần.
Thương Viêm biết những người tới lần này đều là võ giả Thiên Khải Cảnh, nhưng như vậy không đủ để làm cho hắn sợ hãi.
Nhưng mà hắn ngàn tính vạn tính, cũng không tính được lần này lại tới một tên yêu nghiệt như vậy!
Diệp Viễn nuốt vào một viên đan dược phục hồi hồn lực, nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng cũng hồi phục.
Khi ánh mắt của hắn nhìn đến Thương Viêm, Thương Viêm không nhịn được run một cái.
Diệp Viễn cười to một tiếng nói: “Ngươi không cần phải sợ, ta thực sự chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề. Nếu như ngươi thành thật trả lời, ta cũng không phải là không thể tha cho ngươi một con đường sống.”
Thương Viêm cả kinh, vội vàng nói: “Đại… đại nhân cứ hỏi, nếu như tiểu nhân biết thì nhất định sẽ trả lời!”
Diệp Viễn gật gật đầu, hỏi: “Ngươi ở thời đại Thần Đạo, có biết làm thế nào để đạt được đến Thần Cảnh hay không?”
Vấn đề Diệp Viễn hỏi khiến cho sắc mặt Thương Viêm biến thành hết sức khó coi.
“Đại nhân, cho dù là ở thời đại Thần Đạo, thì Thần Cảnh cũng là cảnh giới không thể nào đoán được. Đừng nói là ta, cho dù là bản thân Tà Linh Tử cũng đã loanh quanh ở cánh cửa này rất lâu rồi mà không thể nào vào được!” Thương Viêm cười khổ nói.
Diệp Viễn cười mà như không cười nhìn Thương Viêm nói: “Nói như vậy thì, ngươi không không có chỗ nào dùng được rồi? Tiểu Hỏa, giết nguyên linh của hắn!”
“Đừng, đừng, đừng! Ta… mặc dù ta không biết làm thế nào để đạt được đến Thần Cảnh, nhưng mà biết muốn đạt được đến Thần Cảnh thì cần có một vật cực kỳ quan trọng!” Thương Viêm vội vàng nói.
Nghe Thương Viêm nói, trong lòng Diệp Viễn không khỏi khẽ động, đúng là có chút ngoài ý muốn.
Kỳ thật thì khi Thương Viêm nói hắn không biết làm sao để đạt được đến Thần Cảnh cũng là điều nằm trong dự đoán của Diệp Viễn. Chỉ là Diệp Viễn không ngờ được chỉ mới dọa hắn một chút mà đã thật sự đào ra được một vài thứ.
“Vật gì?” Diệp Viễn kìm nén kích động trong lòng nói.
Thành tựu mà đời trước Diệp Viễn theo đuổi chính là cảnh giới Đan Thần, nhưng mà cho dù vất vả theo đuổi như thế nào hắn cũng không đạt đến được.
Bây giờ có cơ hội nghe được bí ẩn về Thần Cảnh này, trong lòng Diệp Viễn sao có thể không kích động được cơ chứ?
Thương Viêm nói: “Cường giả Thần Cảnh và võ giả bình thường căn bản là người của hai thế giới, mặc dù Tà Linh Tử ở trong Đạo Huyền Cảnh cũng tính là rất lợi hại, nhưng mà ở trước mặt cường giả Thần Cảnh thì chính là đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Còn làm thế nào để chứng đạo thành thần thì mỗi một cường giả Thần Cảnh đều giữ kín như bưng. Có điều dựa vào địa vị của Tà Linh Tử thì cũng sẽ biết được vài phần bí mật. Nghe nói, để đạt được đến Thần Cảnh, có quan hệ mật thiết với một loại đồ vật gọi là “Huyền Khí” ! Tất cả võ giả đều phải trải qua tẩy lễ của “Huyền Khí”, mới có thể lột xác thành thần!”
Nghe vậy, Diệp Viễn chau mày nói: “Huyền Khí? Đó là vật gì?”
Cái tên “Huyền Khí” này, đúng là Diệp Viễn mới nghe thấy lần đầu.
Kiếp trước Cơ Thanh Vân là một thành viên của nhóm có địa vị cao nhất Thần Vực, có rất nhiều bí mật liên quan đến Thần Cảnh hắn đều biết.
Hơn trăm ngàn năm qua, cho tới bây giờ không có võ giả nào là không nghiên cứu Thần Cảnh.
Mỗi một thế lực lớn, đều có bí mật cốt lõi của chính mình. Đương nhiên, có rất nhiều bí mật liên quan đến đồ vật của Thần Cảnh là mọi người đều biết.
Nhưng mà cho tới bây giờ Diệp Viễn vẫn chưa từng có nghe nói qua, Thần Cảnh có liên quan đến một đồ vật gọi là “Huyền Khí”.
Thương Viêm nghe vậy lắc đầu nói: “Không biết, cường giả Thần Cảnh đều giữ kín như bưng về điều này, cho dù là có trao đổi thì đó cũng là chuyện giữa các cường giả Thần Cảnh. Võ giả Thần Cảnh trở xuống, căn bản là bọn họ nhìn không thuận mắt.”
Đối với điều này thì Diệp Viễn không có hoài nghi gì.
Cường giả Thần Cảnh cường đại đến mức nào là điều mà võ giả bình thường không cách nào tưởng tượng được.
Sự chênh lệch giữa Thần Cảnh và Đạo Huyền Cảnh là thứ mà không có cách nào đo đếm được.
Dù có nhiều cường giả Đạo Huyền Cảnh hơn nữa cũng không phải là đối thủ của cường giả Thần Cảnh.
Có thể nói, cường giả Thần Cảnh đơn giản chính là một tầng sinh mệnh khác!
Nếu không phải như thế thì bọn họ cũng sẽ không được gọi là Thần Cảnh!
Cho nên ở trong mắt cường giả Thần Cảnh, võ giả bình thường không có tư cách nói chuyện với bọn họ.
Diệp Viễn không khỏi lộ ra vẻ suy tư.
Xem ra cường giả Thần Cảnh đều toàn bộ biến mất trong một đêm, đã mang đi quá nhiều bí mật, làm cho sự tu luyện của các võ giả giữa hai tầng bị đứt đoạn.
Còn đối với “Huyền Khí” này, nghe giống như là sự tồn tại của một nguyên lực. Chỉ là Huyền Khí này, có lẽ sẽ cao hơn nguyên lực một tầng.
Có điều dựa theo những gì Thương Viêm nói, thì căn bản là hắn cũng không biết Huyền Khí này là vật gì, điều này có nghĩa là chỉ sợ vật này không dễ gì nhận biết được.
Hoặc có thể là cực kỳ hiếm, hoặc là chỉ cần đạt tới Huyền Diệu Cảnh mới có thể nhận biết được, hoặc là cả hai.
Nói tóm lại, muốn thành thần… thì khó như lên trời!
Ở thời đại Thần Đạo cũng đã cực kỳ khó khăn. Bây giờ ở cái thời đại mạt pháp này muốn thành thần thì càng là một loại hy vọng xa vời.
“Có lẽ… bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch, có chứa một phần bí mật. Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, thì có thể đi đến đó tìm kiếm thử xem.” Diệp Viễn thầm nghĩ ở trong lòng.
Hiện tại ở bên trong Thần Vực thì phần lớn những thứ liên quan tới Thần Cảnh đều là lấy ra từ bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch, bao gồm cả văn tự màu vàng kim bên trong thần thức của Diệp Viễn!
Nếu như nói là nơi nào ở Thần Vực gần với Thần Cảnh nhất thì chỉ có Thần Vẫn Sơn Mạch mà thôi.
Có điều đã có được cái tên “Huyền Khí” này, thì khi Diệp Viễn đi Thần Vẫn Sơn Mạch tìm kiếm sẽ càng có mục tiêu hơn.
“Đại… đại nhân, tiểu nhân đã nói hết ra những điều mà mình biết rồi, xin ngài hãy nương tay, bỏ qua cho ta đi!” Vẻ mặt Thương Viêm như đưa đám nói.
Diệp Viễn nhìn hắn một cái, cười nói: “Ta đã đồng ý tha cho ngươi một con đường sống thì sẽ không nuốt lời. Có điều nguyên linh của ngươi như vậy ta cũng không dám mặc kệ. Cho nên…”
Diệp Viễn bỗng nhiên vỗ ra một chưởng, muốn đóng một cái ấn lên trên đỉnh đầu Từ Diễm.