Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 774: Thiên tài yêu nghiệt

Chương 774: Thiên tài yêu nghiệt
Dương Văn Miểu xuất hiện đã đưa tới một hồi nghị luận.
Không nghi ngờ gì nữa, Dương Văn Miểu này đã nắm chắc một cái danh ngạch, dù là ai cũng không thể lung lay được.
Cuộc cạnh tranh để giành năm danh ngạch còn lại sợ rằng sẽ vô cùng kịch liệt.
Thành trì giống như thành Thanh Hoàn và thành Cổ Phong, thực lực đều tương đối kém.
Trong lần so tài này, vẫn có mấy thiên tài trẻ tuổi Vô Lượng Cảnh tầng bảy, bọn họ là những đối thủ mạnh nhất cho năm danh ngạch còn lại.
Cho nên năm người đồng hành cùng Diệp Viễn, đều vô cùng chán chường, dường như bọn họ đi tới nơi này chỉ là đi ngang qua cái sân khấu mà thôi.
Dương Văn Miểu vẫn luôn ở sau lưng Dương Sâm, đều là một bộ dạng vui buồn không lộ.
Nhưng mà khi ánh mắt hắn nhìn thấy Diệp Viễn thì đột nhiên dừng lại một chút.
Hắn bỏ Dương Sâm ở một bên đi tới chỗ Diệp Viễn khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Mọi cử động của Dương Văn Miểu đều rất được chú ý, hắn mới động đã đưa tới một hồi rối loạn.
Dương Sâm có chút bất ngờ nhìn nhi tử một cái, sau đó lại quay đầu đi hàn huyên với những thành chủ kia.
“Dương Văn Miểu đi tới bên chúng ta! Hắn… hắn muốn làm gì?” Hạng Hạo có hơi chột dạ nói.
Bị khí thế của Dương Văn Miểu trấn áp, Hạng Hạo nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
“Yên tâm đi, cuộc so tài còn chưa bắt đầu, hắn có thể làm gì? Ta có cảm giác, hắn đi về phía Diệp Viễn.” Mục Vân nói.
Hạng Hạo sững sờ, quên mất sợ hãi, giễu cợt nói: “Người đứng đầu cuộc so tài, tìm tiểu tử Thần Du Cảnh này làm gì? Theo ta thấy, nhất định là hắn đến tìm Bùi thành chủ, chung quy thì ca ca của hắn là một trong bảy Thánh Tử, Dương Văn Miểu qua đây chào hỏi cũng là chuyện bình thường.”
Nhưng mà, Dương Văn Miểu lại đi thẳng tới trước mặt Diệp Viễn, nói: “Ta tên là Dương Văn Miểu, xin hỏi tên họ tiểu huynh đệ?”
Diệp Viễn có hơi bất ngờ.
Sự trầm ổn trên người Dương Văn Miểu này dường như không tương xứng với tuổi của hắn.
Mà đối thủ như vậy thì càng khó dây dưa.
Diệp Viễn cười lãnh đạm rồi nói ra tên của mình, Dương Văn Miểu gật gật đầu, lại nói: “Ngươi là người luyện kiếm đúng không? Ngươi rất mạnh!”
Diệp Viễn bật cười nói: “Ồ? Làm sao Dương huynh biết được ta rất mạnh?”
Dương Văn Miểu cũng cười: “Chỉ là cảm giác! Kiếm ý của ngươi không phát ra ngoài, nếu như không phải kiếm ý của ta cũng không thấp thì sợ rằng cũng không cảm giác ra được! Ta có cảm giác, lĩnh ngộ đối với kiếm ý của ngươi, còn ở trên ta! Có điều, sợ rằng chúng ta không có cơ hội giao thủ ở trên lôi đài rồi, thật là chút tiếc nuối!”
Kỳ thật lời nói của Dương Văn Miểu rất phách lối, nhưng mà người khác nghe như không có chút bất ngờ nào.
Thành tựu kiếm đạo của hắn rất mạnh, điểm này là không thể nghi ngờ!
Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là, Dương Văn Miểu lại nói kiếm ý của Diệp Viễn còn ở phía trên hắn!
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, sẽ có cơ hội.”
Dương Văn Miểu gật gật đầu, nói: “Sáu mươi cao thủ mạnh nhiều như mây, ta phải lấy trạng thái tốt nhất để đi tham gia lần so tài này. Nếu không, Dương mỗ nhất định sẽ tìm Diệp huynh bàn luận một phen. Có điều như vậy cũng tốt, nếu biết Diệp huynh đệ là người dưới quyền Bùi thành chủ rồi, ngày khác nhất định phải tới tìm ngươi lãnh giáo một phen.”
Nói xong, Dương Văn Miểu chào Bùi Cường một tiếng, rồi trực tiếp xoay người rời đi, để lại cho mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Có phải là Dương Văn Miểu ấm đầu hay không? Hắn lại nói tiểu tử Thần Du Cảnh đó rất mạnh!”
“Đúng vậy, tiểu tử kia căn bản cũng không có chỗ nào khác thường mà, ta cảm thấy một tay của ta cũng có thể giải quyết hắn.”
“Nếu như cuộc thi này không cấm lén đánh nhau, thì ta thật muốn xem xem, tên tiểu tử này mạnh như thế nào!”
“Ha, không cần phải gấp, ngày mai bắt đầu cuộc thi rồi, là ngựa chết hay là lừa chết, thì cuối cùng cũng phải đi ra mà thôi.”
Hành động của Dương Văn Miểu, dẫn tới sự chú ý của một đám thiên tài, bọn họ đều rối rít đánh giá Diệp Viễn.
Nhưng mà kết quả quan sát được là Diệp Viễn không có chỗ nào khác thường cả, nhìn qua thì chính là một võ giả Thần Du Cảnh thông thường.
“Diệp Viễn, ngươi thật đúng là gây họa rồi. Mấy trăm thiên tài trẻ tuổi ở chỗ này, vậy mà hết lần này đến lần khác ngươi lại bị Dương Văn Miểu nhìn trúng. Lẽ nào, thực lực của ngươi thực sự mạnh như vậy?” Bùi Văn Cường có chút hiếu kỳ nói.
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Chẳng phải là ngày mai ngươi sẽ biết sao?”

Võ trường ở trong Nghiệp Thành, sáu cái lôi đài rất lớn được dựng lên.
Sáng sớm hôm sau, những tuyển thủ đến tham gia cuộc thi đều tập trung ở võ trường.
Mà ở bên ngoài, còn có chằng chịt người vây xem. Chỉ là bọn họ bị một đạo trận pháp lớn cách trở, không cho phép đi vào.
Có điều khoảng cách này cũng đủ để họ thấy rõ được tình huống trên lôi đài.
“A! Dương Văn Miểu! Văn Miểu cố lên!”
Những người ở bên ngoài vây xem này, có một nhóm người rất lớn ủng hộ Dương Văn Miểu.
Tranh tài còn chưa bắt đầu, từng người từng người đều rất hăng hái cổ vũ cho Dương Văn Miểu.
“Dương Văn Miểu thật là đáng sợ, chỉ sợ là chỉ cần một ngụm nước miếng cuả những cô nương này là có thể nhấn chìm đối thủ đi?” Hạng Hạo lè lưỡi một cái nói.
“Thế giới của võ giả, chỉ có người có thực lực mới đáng có tiếng vỗ tay! Dương Văn Miểu được hoan nghênh như thế, chủ yếu là bởi vì thực lực của hắn rất mạnh!” Mục Vân nói.
“Thực lực của Dương Văn Miểu, có thể chèn ép những đối thủ ở phân khu thi đấu này. Nhưng ra khỏi Nghiệp Thành thì chỉ sợ là hắn sẽ phải làm cho những người ủng hộ hắn phải thất vọng rồi.” Bùi Văn Cường nói.
“Ồ? Thực lực của Dương Văn Miểu này xác thực không tầm thường, lẽ nào thực lực ở những phân khu thi đấu khác còn mạnh hơn Nghiệp Thành?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
Hắn cũng không biết rõ các thế lực rải rác ở Thánh Địa Xích Hà, căn bản là hắn không biết thực lực ở các phân khu thi đấu khác mạnh như thế nào.
Bùi Văn Cường nói: “Mặc dù lần tuyển chọn này được tổ chức trong phạm vi toàn bộ Thánh Địa Xích Hà, nhưng mà khu thi đấu mạnh nhất thì thật ra vẫn là phân khu thi đấu của thánh địa! Nếu như không có bất ngờ nào quá lớn, thì danh sách cuối cùng đi vào Xích Hà Cốc vẫn là sẽ rơi trên người những tinh anh của Thành chính!”
“Thánh Địa Xích Hà kia làm ra cuộc so tài này chẳng phải là uổng công vô ích hay sao?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
Bùi Văn Cường lắc đầu nói: “Cũng không phải! Phạm vi địa vực của một thánh địa quá rộng, mặc dù phần lớn thiên tài đều bị thánh địa bỏ vào túi, nhưng mà vẫn không có ít người lưu lạc bên ngoài. Những người này, căn bản là không thèm gia nhập thánh địa, giống như Quân Thiên Vũ vậy. Kỳ thật dựa vào thực lực của hắn, nhất định sẽ có được tài nguyên bồi dưỡng của thánh địa, việc trở thành Thánh Tử dường như là chuyện ván đã đóng thuyền. Cái cuộc so tài này, chính là vì bổ sung thiếu sót này, dựa vào danh sách tên của Xích Hà Cốc, để hấp dẫn những thiên tài lưu lạc bên ngoài như thế.”
Diệp Viễn cười nói: “Theo như ngươi nói thì mỗi cái phân khu thi đấu sẽ xuất hiện một nhóm thực lực cực mạnh. Ngươi dám khẳng định như vậy, vậy thì vị trí đứng đầu này nhất định sẽ rơi trên đầu những tinh anh của Thành chính?”
Sắc mặt Bùi Văn Cường có chút cứng lại nói: “Ta nói như vậy, tự nhiên có đạo lý của ta! Bởi vì thiên tài bên trong thánh địa lần này xuất hiện một thiên tài cực kỳ yêu nghiệt! Thực lực của hắn, sợ rằng đủ để tiêu diệt tất cả võ giả cùng cấp! Mặc dù lần so tài nào cũng sẽ xuất hiện một nhóm thiên tài vô cùng lợi hại, nhưng mà ta không cho là trong những người đó có người có thể vượt qua hắn!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất