Chương 780: Đạo nhanh chậm
Vẻ mặt Đường Phàm ngưng trọng đứng đối diện Diệp Viễn.
“Ngươi rất mạnh, có điều ta sẽ thắng ngươi!” Đường Phàm nói.
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi cũng rất mạnh, có điều ngươi sẽ không có cơ hội thắng ta.”
“Ha, không đánh thì làm sao biết?” Đường Phàm nói.
Không nói nhiều, thân hình Đường Phàm náo loạn, trong nháy mắt vô số đạo kiếm ảnh bao vây Diệp Viễn.
Kiếm của Đường Phàm nhanh đến mức khiến người khác hít thở không thông.
Kiếm pháp của hắn hoàn toàn buông bỏ kỹ xảo mà chỉ theo đuổi tốc độ cực nhanh.
Mỗi một kiếm đều không hề màu mè, góc độ xuất kiếm, sức mạnh, tất cả đều là theo đuổi tốc độ.
Nhưng mà tốc độ vạn kiếm này lại không thể đụng đến một góc áo của Diệp Viễn!
“Quá… quá đáng sợ! Thực lực của Diệp Viễn này quả thực cường đại đến mức khiến người khác hết hi vọng mà!”
“Kiếm ý của Dương Văn Miểu là đại khí, nhưng hắn lại không theo kịp tốc độ của Đường Phàm. Nếu như không phải cảnh giới của hắn áp chế Đường Phàm, thì kết quả thế nào cũng khó mà đoán được. Nhưng mà dường như Diệp Viễn còn chưa dùng đến ba phần nguyên lực lại có thể khiến Đường Phàm không thể đụng đến một góc áo của hắn!”
“Nói cách khác, Diệp Viễn hoàn toàn dựa vào thân pháp tránh được kiếm của Đường Phàm! Rốt cuộc là thân pháp kia của hắn nhanh đến mức nào?”
Không nghi ngờ gì nữa, loại kiếm pháp của Đường Phàm rất khó phá. Cho dù thực lực kém hơn hắn một chút cũng không phải là loại mà người bình thường có thể tránh được.
Nhưng mà Diệp Viễn lại tránh được mỗi kiếm của hắn một cách hoàn hảo!
Đến bây giờ, hắn vẫn chưa xuất ra một chiêu nào.
Đột nhiên, Đường Phàm cất kiếm, đứng lại, gương mặt quật cường tràn đầy cảm giác thất bại.
Loại cảm giác thất bại này, còn mãnh liệt hơn so với việc ngày hôm qua hắn thua Dương Văn Miểu.
Bởi vì Đường Phàm có thể cảm giác được, nếu như cảnh giới của hắn xấp xỉ Dương Văn Miểu thì tuyệt đối có sức liều mạng với hắn.
Nói cách khác, lĩnh ngộ kiếm ý của hắn không kém hơn Dương Văn Miểu.
Nhưng mà đối diện với thân pháp không có kẽ hở của Diệp Viễn thì hắn lại không có chút biện pháp nào.
Hắn đã dùng lớn toàn lực, nhưng mà vẫn không thể nào đuổi kịp thân ảnh của Diệp Viễn.
Nói cách khác, hắn nhanh, Diệp Viễn còn nhanh hơn hắn!
Đường Phàm buông bỏ tất cả chính là vì theo đuổi một chữ “nhanh” này. Nếu như hắn thua trên chữ “nhanh” này thì thật sự là đã thua rồi.
“Ta… ta thua!”
Sắc mặt bướng bỉnh của Đường Phàm không có biểu cảm gì, thứ còn lại chính là cảm giác cực kỳ không cam lòng.
Hắn tu luyện tốc độ kiếm, từ xưa đến nay chưa từng có ai nhanh hơn hắn.
Vậy mà hôm nay, chỉ một thiếu niên Thần Du Cảnh mà có thể hoàn toàn đè ép hắn.
Hơn nữa Đường Phàm có thể cảm giác được, dường như Diệp Viễn vẫn còn dư lực.
Dưới tình huống như vậy, cảm giác thất bại càng cực kỳ mãnh liệt.
Diệp Viễn cười nói: “Vạn vật trên thế gian đều là âm dương đối xứng, âm cực dương, dương cực âm. Ngươi một mực theo đuổi tốc độ nhanh, nhưng có nghĩ tới để kiếm chậm một chút hay không? Có lẽ nếu ngươi hiểu được đạo chậm nhanh, sẽ có thể để cho tốc độ kiếm của ngươi càng nhanh hơn!”
Toàn thân Đường Phàm run một cái, không ngờ được Diệp Viễn lại nói câu đó.
Đúng vậy, từ khi tu luyện đến nay, tất cả tâm tư của hắn đều đặt ở việc khiến tốc độ của kiếm nhanh hơn. Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới, để kiếm chậm một chút.
Để tốc độ kiếm chậm lại, vậy thì còn gọi là khoái kiếm sao?
Nhưng mà dương cực âm sinh, cực nhanh sinh chậm.
Nhanh cực hạn, có phải chính là chậm hay không?
Lĩnh ngộ của Đường Phàm đối với khoái kiếm cực kỳ sâu sắc, điều Diệp Viễn nói đến chậm, không phải là chậm theo nghĩa đen, mà là một loại cảnh giới khác!
Đó chính là cảnh giới nhìn núi nhưng không phải núi, nhìn nước nhưng không phải nước!
Nếu như có thể lĩnh ngộ đến cảnh giới này, khoái kiếm của hắn nhất định sẽ tiến thêm một bước.
Nói thì đơn giản, nhưng mà muốn lĩnh ngộ được chữ “chậm” kia thì cực kỳ khó khăn.
Nhưng mà câu nói của Diệp Viễn lại cho hắn cảm giác mây mù gặp ánh trăng. Giống như trong đêm tối lại có một vệt sáng, chỉ dẫn phương hướng cho Đường Phàm!
Bỗng nhiên Đường Phàm chắp tay nói: “Tuy Diệp huynh còn trẻ tuổi mà nhãn giới đã cực cao! Lời vừa rối cực kỳ có lợi với Đường mỗ. Trận đấu này, Đường mỗ bại đến tâm phục khẩu phục! n tình hôm nay, Đường mỗ xin ghi nhớ!”
Nói xong, Đường Phàm trực tiếp xoay người xuống lôi đài, biến mất trong đám người.
Bùi Văn Cường nhìn thấy một màn này, chợt nhớ tới lời nói trước đấy của Diệp Viễn muốn vào Xích Hà Cốc.
Lúc ấy hắn cảm thấy vô cùng tức cười, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, dường như Diệp Viễn… thật sự có hy vọng làm được!
Cho đến bây giờ, dường như ngoại trừ Dương Văn Miểu, đã không có người nào có thể mạnh hơn Diệp Viễn rồi.
Nhưng mà cho dù mạnh như Đường Phàm, cũng vẫn không có cách nào bức ra thực lực chân chính của Diệp Viễn!
Nếu như so sánh Diệp Viễn và Dương Văn Miểu, lấy Đường Phàm để tham khảo thì dường như Diệp Viễn có thể thắng được dễ dàng hơn.
Lẽ nào, thực lực thật sự của Diệp Viễn còn ở trên Dương Văn Miểu?
Bùi Văn Cường hít vào một ngụm khí lạnh, lúc trước, hắn đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mà bây giờ, dường như suy đoán này rất có thể xảy ra!
Nếu như không phải lúc trước Bành Yến sỉ nhục Hạng Hạo, thì không biết là Diệp Viễn có lên khiêu chiến Dương Văn Miểu hay không.
Có điều, cái này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Thực lực của Diệp Viễn, chờ đến lúc vào chung kết, thì sẽ hiện ra thôi!
Bành Yến ở bên Ngũ Kiếm Thanh đã sớm nhìn hắn chằm chằm như hổ đói.
Lúc trước thấy Đường Phàm lên khiêu chiến Diệp Viễn, hắn còn âm thầm cao hứng.
Hắn cảm thấy dựa vào thực lực của Đường Phàm thì Diệp Viễn sẽ không thể nào đánh lại. Cho dù Diệp Viễn có đánh được cũng sẽ tiêu hao cực lớn.
Nói như vậy thì khi hắn lên lôi đài liền có thể trả lại tất cả cho Diệp Viễn rồi.
Nhưng mà bây giờ sau khi đánh xong một hồi rồi mà Diệp Viễn vẫn không tiêu hao cái gì.
Thực lực như vậy, thật sự là khiến hắn có chút nhìn mà sợ.
“Bành Yến, buông bỏ đi! Thực lực của tiểu tử này, chỉ sợ không phải là người mà ngươi có thể đối phó được! Ngươi đi khiêu chiến người khác, thì chắc chắn có thể có được một vị trí thăng cấp, đừng có tự làm mình mất mặt.” Ngũ Kiếm Thanh trầm mặt nói.
Bành Yến nghe vậy thì vô cùng không cam lòng, nhưng mà cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật gật đầu.
Song khi Bành Yến định lên khiêu chiến người khác thì Hạng Hạo giễu cợt nói: “Ô, không phải là ngày hôm qua còn huênh hoang buông lời khiêu chiến muốn cho Diệp Viễn đẹp mặt sao? Sao hả, hướng ngươi đi lên hình như không phải lôi đài của Diệp Viễn!”
Hạng Hạo vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hành động của Bành Yến, cho nên tất cả hành động của Bành Yến hắn đều thu hết vào mắt.
Toàn thân Bành Yến run lên, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Hạng Hạo, hận không thể nuốt sống hắn.
Hạng Hạo cũng trợn mắt nhìn lại, cuộc thi tài này cấm tự ý đánh nhau, chẳng lẽ Bành Yến còn dám giết hắn sao?
Diệp Viễn đánh mặt người ta tới loại trình độ này rồi, hắn không cố lợi dụng một chút thì làm sao có thể giải mối hận trong lòng?
“Không nên tức giận, tiểu tử này đang cố kích ngươi. Thả lỏng tâm thái, ngoại trừ Dương Văn Miểu và Diệp Viễn, vẫn còn rất nhiều cường thủ, ngươi phải cẩn thận!” Ngũ Kiếm Thanh nói.
Bành Yến hít thật sâu một hơi, gật đầu nói: “Thành chủ yên tâm, ta nhất định sẽ lấy được vị trí này!”
“Ồ ồ, thật đúng là không có can đảm khiêu chiến Diệp Viễn! Lần sau hãy nhớ, nếu như không có thực lực, cũng đừng mạnh miệng, không thì đến lúc đó lại tự mình đánh mặt mình, ha ha ha…” Hạng Hạo ở bên này cực kỳ đắc ý, cười to nói.
Hành động này của Hạng Hạo, cũng khiến Bùi Văn Cường cảm thấy vô cùng hả giận.
Đương nhiên, điều khiến hắn thoải mái hơn là Diệp Viễn nhận được một cái vị trị tiến vào chung kết!
Đúng như ban đầu Diệp Viễn nói, sẽ khiến hắn nở mày nở mặt.