Chương 804: Nhập trì
Diệp Viễn thấy mắt hoa lên, sau đó liền xuất hiện giữa một thung lũng.
“Nguyên lực mạnh quá! Rõ ràng là còn không thấy Thái Cổ Lịch Nguyên Trì đâu, vậy mà đã có thể cảm nhận được phương hướng của nó rồi.” Dương Tiêu vừa vào đã ầm ĩ kêu gào.
Vẻ mặt những người khác y như vậy, hiển nhiên đều cảm thấy hết sức kinh ngạc trước dao động của luồng nguyên lực mênh mông này.
Tất cả đều không thể kiềm chế nỗi kích động trong lòng, đi về phía nguyên lực truyền tới.
Chốc lát sau, một ao nước chừng trăm trượng vuông xuất hiện trước mắt mọi người.
Lúc này nước ao màu đỏ sậm, từ trong ao nước truyền ra luồng sóng nguyên lực khiến cho đám thánh tử và chuẩn thánh tử đều hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch.
Dao động nguyên lực từ ao nước truyền ra quá mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi làm người ta sợ hãi.
“Chậc, đây là Thái Cổ Lịch Nguyên Trì sao? Trước luôn không phục các tiền bối, nhưng tới đây rồi mới biết muốn tiến vào khảm thứ hai đã khó cỡ nào.” Nạp Lan Hồng trầm giọng nói.
Đám thánh tử này, ai nấy đều cao ngạo kiêu hãnh, luôn cảm thấy khi mình vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, nhất định có thể tới được khảm thứ ba.
Nhưng nay cảm thụ dao động nguyên lực của ao nước này, Nạp Lan Hồng mới biết trước đây mình đã quá ngây thơ.
Có thể đi vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì thì ai mà không phải thiên tài ngút trời?
Nhưng đẳng cấp của Thánh Địa Xích Hà cứ liên tục giảm theo năm tháng, điều này đã nói lên một sự thật là Thái Cổ Lịch Nguyên Trì không phải thứ dễ đối phó.
“Nạp Lan Hồng, đừng lãng phí thời gian nữa! Chúng ta chỉ có năm ngày thôi, ngươi còn không đi vào là ta vào trước đây.”
Dương Tiêu chẳng thèm băn khoăn nhiều như vậy, lập tức tung người nhảy vào trong ao.
Dương Tiêu thoạt nhìn tùy tiện thế thôi nhưng cũng không dám nhảy quá xa, chỉ nhảy tới cự ly cách chừng năm trượng.
Những người trên bờ đều biến sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu.
Dương Tiêu vốn đang nghênh ngang thoải mái, nhưng vừa đụng vào nước ao, mọi người rõ ràng nhận ra, hắn lập tức cứng đờ cả người, như thể bị đông cứng lại vậy.
Sau đó, thân hình hắn đột nhiên kịch liệt run rẩy, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng thống khổ.
Những người khác đều biến sắc, mọi người đều đã biết bản lĩnh của Dương Tiêu thế nào, hắn mới tiến vào ao cách chừng năm trượng mà đã thống khổ đến như vậy, có thể thấy được cơ duyên này không dễ dàng lấy.
Nạp Lan Hồng và Bùi Khôn nhìn nhau, hai người dường như vừa nhất trí điều gì, đột nhiên đồng thời tung người nhảy vào, phóng ra xa chừng sáu trượng.
“Diệp Viễn, ngươi không xuống thử xem sao?” Trương Thiên Dực bỗng lên tiếng hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Các ngươi đi xuống trước đi. Nước ao này khá là lợi hại, cảnh giới của ta hơi thấp, cần chuẩn bị trước một chút.”
Trương Thiên Dực nhìn Diệp Viễn một cái, sau đó cũng nhảy vào trong ao.
Lúc sau, Hàn Phong chắp tay với Diệp Viễn rồi cũng tung người vào đó.
Diệp Viễn ngoài mặt hết sức bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Tới gần Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này, Diệp Viễn bỗng cảm nhận được dưới đáy ao kia, có một sức mạnh thần bí đang kêu gọi hắn.
Diệp Viễn đang cảm thụ sức mạnh thần bí này, cho nên không vội vã xuống nước.
Nhưng hắn cảm ứng hồi lâu mà vẫn không nhận ra sức mạnh thần bí này là thứ gì.
Lúc này, người thứ nhất xuống nước là Dương Tiêu đã bắt đầu đột phá.
Hắn chỉ mới ngâm mình trong ao chốc lát đã trực tiếp đột phá bình cảnh, thuận lợi tiến giai.
Năng lượng ẩn chứa trong ao nước này thật quá cường đại, hiệu quả có thể nói là thấy được bằng mắt thường.
Sau một thời gian chung trà nữa, Nạp Lan Hồng và Bùi Khôn cũng đồng thời tiến giai!
Hàn Phong và Trương Thiên Dực không cam lòng tụt lại phía sau, cũng cố gắng nhanh chóng đột phá cảnh giới.
“Ha ha ha, thật là sảng khoái! Chỉ trong khoảnh khắc mà có hiệu quả ngang với mấy năm khổ tu! Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này quả là danh bất hư truyền!” Dương Tiêu cất tiếng cười dài.
Những người khác không nói gì, nhưng sắc mặt đều hưng phấn không thôi.
Hiển nhiên sự lợi hại của Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Diệp Viễn phát hiện mình không cách nào cảm ứng ra được loại sức mạnh thần bí kia, bèn nhảy thẳng xuống ao nước.
Vừa vào trong nước, cảm giác lạnh lẽo thấu xương lập tức bao vây toàn thân hắn, khiến từng dây thần kinh trên người hắn đều cóng đến tê dại, làm hắn không thể động đậy.
“Ở bên bờ gần như vậy nhưng vẫn không cảm nhận được nhiệt độ của nước, thế mà vào trong nước lại thấy lạnh thấu xương.” Diệp Viễn kinh ngạc nói.
Nhưng thân thể hắn vô cùng cường đại, chỉ bị tê dại một lát liền có thể thích ứng.
Lúc này, thân thể hắn được ngâm trong nước ao, từng lỗ chân lông trên người đều như thể được nở ra, thoải mái vô cùng.
Luồng nguyên lực cường đại từ trong nước thông qua từng lỗ chân lông thấm vào trong thân thể hắn, khiến cảnh giới của hắn nhanh chóng tăng lên.
Diệp Viễn không khách khí, thoải mái hấp thu nguyên lực mênh mông trong nước ao, bắt đầu củng cố cảnh giới, làm chuẩn bị bước đột phá Vô Lượng Cảnh.
Một bước, hai bước, ba bước...
Diệp Viễn bước từng bước tiến lên phía trước, qua mỗi bước chân, nguyên lực trong nước ao lại cường hãn thêm vài phần.
Nước ao này không chỉ nhằm vào nguyên lực của hắn mà còn có tác dụng cường hóa cực lớn đối với thân thể hắn.
Diệp Viễn tận tình hưởng thụ quá trình rèn luyện từ nước ao, cảnh giới càng lúc càng tiến gần Vô Lượng Cảnh.
Chớp mắt, một ngày một đêm đã qua.
Sắc mặt vài vị thiên tài cũng ngày càng méo mó.
Một ngày trôi qua, Hàn Phong và Trương Thiên Dực chỉ đều đi được thêm chừng hai trượng, dừng lại ở khu vực bảy trượng.
Ba vị thánh tử Thiên Khải Cảnh đã song song với nhau, dừng ở vị trí chín trượng.
Cần biết rằng, thánh chủ đời này là Đồ U cũng chỉ tiến vào khảm thứ hai.
Lúc này đây, cả ba người bọn họ đều đã hoàn thành mục tiêu này!
“A... !”
Đột nhiên, Bùi Khôn la lên một tiếng thống khổ, sau đó nhảy khỏi mặt nước, về lại trên bờ.
Trên bờ, lúc này sắc mặt Bùi Khôn rất khó coi.
Hắn không thể ngờ được, người bị đào thải đầu tiên lại chính là mình.
Quét mắt nhìn xem, Dương Tiêu và Nạp Lan Hồng vẫn đang ở cùng một khoảng cách, Trương Thiên Dực và Hàn Phong cũng đang ở một khoảng cách.
Lại nhìn về phía Diệp Viễn, lần này hắn hơi có một chút ngoài ý muốn.
Lúc này Diệp Viễn vẫn dừng ở khoảng cách năm trượng.
Trương Thiên Dực và Hàn Phong, hai kẻ từng thua về tay Diệp Viễn, nay đều đã đi được bảy trượng, mà Diệp Viễn vẫn còn ở khoảng cách năm trượng?
Đúng lúc này, Hàn Phong đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt dài, sau đó sải chân bước thêm một bước.
Một bước này, khiến hắn đi vào khảm thứ hai, đột phá đến khoảng cách tám trượng.
Bùi Khôn biến sắc, hiển nhiên không ngờ được, một cường giả Vô Lượng Cảnh lại có thể đi được đến khảm thứ hai.
“Rầm...”
Bùi Khôn không cam lòng chịu thất bại, lại thả người, lần thứ hai nhảy vào trong nước.
Lần này, hắn thuận lợi đi thẳng tới khoảng cách chín trượng.
Và cũng ngay lúc ấy, sắc mặt hắn lộ vẻ cực kỳ thống khổ, rốt cuộc lại nhịn không được, phải nhảy về bờ lần nữa.
“Ầm!”
Bùi Khôn nện một quyền xuống đất, không cam lòng nói: “Lẽ nào tiềm lực của Bùi Khôn ta chỉ dừng lại ở đó thôi sao!”