Chương 805: Nước chảy thành sông
“A! Đau chết ta mất! Đau chết ta mất! Ta sắp nổ tung mất rồi!”
Dương Tiêu gào thảm một trận, nhanh chóng nhảy khỏi Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, đi lên trên bờ đứng sóng vai với Bùi Khôn.
Bùi Khôn đứng yên, sắc mặt rất khó coi.
Cuối cùng Dương Tiêu đi được ra cự ly cách bờ chừng mười ba trượng, mạnh hơn hắn nhiều rồi.
Thánh tử bọn họ đều biết rõ, đi được càng xa thì có nghĩa là tiềm lực càng lớn.
Điều này cũng nói lên rằng, Dương Tiêu có tiềm lực lớn hơn Bùi Khôn hắn không ít.
Có thể đi vào khu vực khảm thứ hai, chí ít cũng có thể đạt đến thực lực Đạo Huyền Cảnh.
“Ai da, ta nói ngươi này Bùi Khôn, ngươi đừng có xị cái mặt ra như thế. Tốt xấu gì cũng đã đến khu vực khảm thứ hai, chẳng phải ta đi xa hơn ngươi vài trượng thôi sao? Lại nói, không ngờ lần này ba chúng ta vào, đều tiến được đến khu vực tầng thứ hai, giỏi thật chứ!” Dương Tiêu vẫn duy trì bộ dạng hỉ hả vô tư.
“Hừ! Nói thì nhẹ nhàng lắm! Ngươi thấy không, ngay cả hai gã tiểu tử Vô Lượng Cảnh còn đi xa hơn ta! Bùi Khôn ta, đã bao giờ rơi vào tình cảnh thế này?” Bùi Khôn vẫn rất không thoải mái.
Lúc này Trương Thiên Dực và Hàn Phong đã tiến vào khu vực khảm thứ hai, đúng là đã đi được xa hơn Bùi Khôn.
Đúng vậy, Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này có thể tặng cho những thiên tài kia rất nhiều lợi lớn, nhưng cũng đồng thời sẽ khiến bọn họ triệt để lộ ra tiềm lực thực sự.
Những thiên tài này vốn luôn âm thầm tranh cao thấp, không ai phục ai. Nhưng lần này, tiềm lực của bọn họ đã không thể che giấu được nữa.
Bùi Khôn là người đầu tiên bị đào thải, hiển nhiên vô cùng bất bình khó chịu.
“Ối chà, ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Lẽ nào ngươi còn chưa nhận ra, bất luận chúng ta nhảy nhót cỡ nào, thì kẻ có thiên phú cao nhất nhất định vẫn là Diệp Viễn. Ta đoán là chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ vượt lên trước hai chúng ta. Đã như vậy, ngươi còn bận tâm lắm như thế làm gì?”
Có lẽ do tính cách, Dương Tiêu thoải mái rộng rãi hơn Bùi Khôn nhiều.
“Hừ, vượt lên trước chúng ta? Ngươi tự nhìn xem, hiện hắn mới đến chỗ nào? Theo ta thấy, căn bản lúc này hắn đã dùng hết tiềm lực rồi, sau này sẽ không có tiến triển gì lớn đâu.” Bùi Khôn hừ lạnh.
Tuy Diệp Viễn là do đệ đệ hắn mang vào, nhưng lúc này tâm tình của Bùi Khôn có hơi mất thăng bằng.
Hắn chỉ mong mấy người này lập tức bị Thái Cổ Lịch Nguyên Trì đào thải ra ngoài, như vậy hắn mới thoải mái hơn một chút.
Sau khi lên bờ, Dương Tiêu không chú ý lắm, nghe Bùi Khôn nói vậy mới phát hiện lúc này Diệp Viễn mới đang ở khoảng cách chừng bảy trượng, còn kém cả Trương Thiên Dực và Hàn Phong.
“Ủa? Có chuyện gì thế nhỉ? Không phải chứ! Người này biến thái như vậy, sao có thể mới đến bảy trượng được?” Dương Tiêu cũng thoáng nghi ngờ.
“Ta đoán người này có dùng thủ đoạn tiêu hao tiềm lực nào đó, cho nên tuổi còn trẻ đã biến thái như vậy. Nhưng mà vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, hắn liền hiện nguyên hình. Theo ý ta, đời này hắn giỏi lắm thì cũng chỉ lên đến Vô Lượng Cảnh mà thôi.” Bùi Khôn nói.
Ánh mắt Dương Tiêu hơi lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc này, Bùi Khôn chợt biến sắc nói: “Nạp Lan Hồng tiến vào khảm thứ ba rồi.”
Dương Tiêu cũng cả kinh, quay sang nhìn, quả nhiên thấy Nạp Lan Hồng đã vượt qua khoảng cách hai mươi mốt trượng rồi.
“Ha ha, Nạp Lan gia quả nhiên đều là biến thái! Không biết cái tên Nạp Lan Sơ mà vào đây thì có thể đi đến bước nào.” Dương Tiêu cười nói.
“Hừ! Cái tên ngu đó, bỗng dưng lại bỏ qua cơ hội vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì. Đợi hắn về đến gia tộc, sợ rằng sẽ hối hận thối ruột mất nhỉ.” Bùi Khôn khinh thường nói.
“Ài, Nạp Lan Sơ đúng là rất đáng tiếc. Ai mà ngờ được hắn vừa mới đi thì Thánh Địa lại tuyên bố tăng danh ngạch. Nhưng mà Nạp Lan Hồng có thể vào được khu vực khảm thứ ba thì quả là khó lường.” Dương Tiêu cũng thấy tiếc thay Nạp Lan Sơ.
Bùi Khôn ngậm miệng, hắn cũng không ngờ được, Nạp Lan Hồng lại có tiềm lực mạnh đến thế.
Một canh giờ sau, Dương Tiêu bỗng hơi giật mình.
“Ủa? Diệp Viễn tiến vào khu vực khảm thứ hai rồi.”
Vừa tiến vào khu vực thứ hai, Diệp Viễn đột nhiên cảm thấy áp lực nhân lên nhiều lần.
Lực lượng cuồng bạo không chút kiêng kỵ xông thẳng vào thân thể như muốn xé rách hắn.
Nhưng thân thể Diệp Viễn đã được cải tạo bằng long huyết, từ lâu đã không còn như xưa.
Mặc cho luồng năng lượng cuồng bạo này đánh thẳng vào kinh mạch, hắn vẫn vững vàng bất động.
Những năng lượng này tiến vào thân thể Diệp Viễn, một bộ phận bị Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết luyện hóa, tiến vào trong hải nguyên lực, một bộ phận thì bị thân thể hấp thu, cường hóa cốt nhục.
Thân thể Diệp Viễn cũng ngày càng mạnh, gần như đã đạt tới cấp sáu trung kỳ.
Sở dĩ Diệp Viễn trì trệ không chịu tiến bước là vì hắn phát hiện quá trình cải tạo thân thể hắn của nước ao này vẫn chưa hoàn toàn dừng lại.
Nếu trực tiếp tiến vào tầng thứ hai thì quá là lãng phí.
Ngay vừa rồi, Diệp Viễn phát hiện nước ao tầng thứ nhất đã không còn tác dụng gì đối với hắn, cho nên mới cất bước tiến vào tầng thứ hai.
Hải nguyên lực của Diệp Viễn ngày càng tràn đầy, dưới trùng kích của nước ao, cảnh giới của hắn cũng ngày càng tiến sát Vô Lượng Cảnh.
Diệp Viễn không để tâm người khác đã đi đến bước nào, chỉ từng bước từng bước đi về phía trước, mỗi bước đều thật vững chắc.
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được, thân thể của mình còn xa mới tới cực hạn, cho nên hắn tuyệt không sốt ruột.
Cứ như vậy, lại qua một ngày nữa.
“Rầm...”
Nạp Lan Hồng cuối cùng cũng không kiên trì nổi, lui về bờ.
Nhưng Nạp Lan Hồng không hề uể oải, ngược lại, hắn có vẻ hưng phấn lắm.
Vọt một mạch lên khu vực khảm thứ ba, Nạp Lan Hồng thu được rất nhiều lợi ích. Hơn nữa, hắn có thể đi đến khu vực khảm thứ ba, cũng tức là đã vượt qua vài vị thánh chủ.
Tất nhiên tương lai, thành tựu của hắn sẽ còn cao hơn thánh chủ!
“Nhìn kìa! Hàn Phong và Trương Thiên Dực đều tiến vào tầng thứ ba rồi! Lần này đại hội lựa chọn chuẩn thánh tử chọn được toàn quái thai!” Dương Tiêu kinh ngạc hô.
Nạp Lan Hồng cả kinh, vội vã phóng mắt nhìn, quả nhiên thấy Trương Thiên Dực và Hàn Phong đều đã tới khu vực khảm thứ ba.
“Thánh chủ đại nhân nhìn xa trông rộng, xem ra... Thánh Địa Xích Hà chúng ta sắp quật khởi một lần nữa rồi!” Nạp Lan Hồng không có ý ghen tức mà càng thêm bội phục quyết định của Đồ U.
Có điều, hắn không biết là Thánh Địa Xích Hà đang gặp phải một nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay!
Nếu một ngày Đồ U hao hết nguyên thọ, e rằng Thánh Địa Xích Hà sẽ lập tức rơi xuống thành thế lực hạng hai, bị Thánh Địa khác chiếm đoạt.
Mấy năm nay Đồ U không ra khỏi cửa, đối ngoại chỉ nói là bế quan đánh sâu vào Đạo Huyền Cảnh tầng thứ hai, chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác.
Ngoại trừ mấy trưởng lão tâm phúc, căn bản không ai biết hắn đã như đèn sắp cạn dầu.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên biến đổi, từng đám mây đen tụ tập về phía này, áp lực khổng lồ, khiến người ta cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, đến hô hấp cũng khó khăn.
“Hả? Không ổn rồi, Diệp Viễn sắp độ kiếp.” Nạp Lan Hồng biến sắc nói.
Mà lúc này, Trương Thiên Dực và Hàn Phong chỉ cách hắn chừng vài chục trượng, một khi Diệp Viễn độ kiếp, bọn họ nhất định sẽ bị cuốn vào trong đó.
Trương Thiên Dực và Hàn Phong cũng bị luồng dị động này đánh thức, sắc mặt cực không tình nguyện quay về bờ.