Chương 806: Hồn kiếp khủng bố!
“Thực lực người này có thể so với Vô Lượng Cảnh đỉnh phong, nếu chúng ta rơi vào vùng độ kiếp của hắn, nhất định sẽ bị sét đánh chết!” Trương Thiên Dực không cam lòng nói.
Hắn cảm thấy mình còn chưa tới cực hạn, hẳn là còn có thể xông lên phía trước thêm một lần.
Nhưng lúc này Diệp Viễn bất ngờ độ kiếp đã triệt để làm rối loạn dự tính của hắn.
“Thực ra cũng nên sớm dự liệu đến chuyện này, lấy thực lực của Diệp huynh, đi vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì sao có thể không đột phá đến Vô Lượng Cảnh? Đến giờ hắn mới đột phá đã là ngoài dự định của ta rồi.” Hàn Phong nói.
Bị cắt ngang thì cũng đã cắt ngang rồi, Hàn Phong không để ý lắm.
Lần này tiến vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, hắn đã nhận được rất nhiều, đã sắp đột phá Vô Lượng Cảnh tầng chín.
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được, nước ao đã có cải tạo cực lớn đối với thân thể mình, sau này tu luyện hẳn sẽ nhanh hơn hẳn khi xưa.
Lần này đột nhiên thả ra sáu danh ngạch, với hắn mà nói quả đúng là nhặt được báu vật.
“Diệp Viễn hắn đang làm gì vậy? Người này... không phải là muốn đối kháng thiên kiếp đi?” Nạp Lan Hồng kinh ngạc nói.
Long uy cường đại phóng lên cao, Diệp Viễn chậm rãi giơ tay lên, hẳn là muốn thi triển võ kỹ cực mạnh.
Mấy vị thiên tài đứng bên thấy thế đều sợ ngây người.
Bọn họ tự xưng là thiên tài, cũng không quá để ý thiên kiếp, nhưng còn không cuồng vọng đến độ muốn đối kháng thiên kiếp.
Trông Diệp Viễn thế này, có vẻ hắn không quá để mắt đến thiên kiếp!
Lấy thực lực của Diệp Viễn bây giờ, độ chín đạo thiên kiếp thứ năm cũng không hề có áp lực, cho dù là thiên kiếp đột phá đại cảnh giới.
“Ầm!”
Một thức Bàn Long Phá Thiên chưởng bay lên trời, xông thẳng về phía kiếp vân còn chưa hình thành xong.
Lực lượng của Chân Long cực lớn mang theo khí thế chưa từng có xông thẳng lên trời!
Ngay khi mọi người còn đang trợn mắt há mồm, kiếp vân bị một chưởng này đánh tan.
“Trời đất ạ! Rốt cuộc người này là thứ quái thai gì, một chưởng lực có thể mạnh đến độ này! Lẽ nào ở trên đại hội thi đấu, hắn chưa xuất hết lực?” Dương Tiêu kêu lên quái dị.
Một thức Bàn Long Phá Thiên Chưởng, không hề kém cạnh khi so với chân ý vô thượng Phá Trường Không bậc năm.
Loại võ kỹ như Phá Trường Không, có thể lĩnh ngộ chút xíu đã là cảm tạ trời đất, không ngờ Diệp Viễn còn có chiêu này nữa.
Nhưng mà thực ra Dương Tiêu hiểu lầm Diệp Viễn rồi, kỳ thực, trong lúc tranh tài, uy lực của Phá Trường Không đích thực cao hơn Bàn Long Phá Thiên chưởng.
Nhưng hai ngày này ngâm mình trong nước ao, lực lượng của thân thể Diệp Viễn đã mạnh hơn cũ mấy lần.
Diệp Viễn đã phát hiện, năng lượng trong ao này, đại bộ phận đều bị dùng để rèn luyện thân thể, còn nguyên lực thì tăng khá chậm.
Võ kỹ của Long tộc không hoàn toàn trông vào trình độ lĩnh ngộ Long Ba mà còn trông vào độ mạnh của thân thể, cái này tương đối giống như nguyên lực của võ giả và chân ý vô thượng vậy.
Hiện tại, thân thể Diệp Viễn đã cường đại hơn cũ mấy lần, uy lực của một chưởng Bàn Long Phá Thiên dĩ nhiên cũng sẽ cường đại lên rất nhiều.
Dương Tiêu thấy Bàn Long Phá Thiên Chưởng l, chính là loại chưởng lực đã được cường hóa rồi.
Thiên kiếp ngũ cửu, kiếp vân không dễ dàng bị đánh tan như vậy.
Rất nhanh, kiếp vân trên không trung lại ngưng tụ lần nữa, mà hiển nhiên, lần này còn mạnh hơn lần trước.
Nhưng Diệp Viễn chẳng hề để tâm, lại vung tay đánh một chưởng Bàn Long Phá Thiên lên trời cao.
Trong ao nước này, Diệp Viễn có cảm giác như được trở về trong cơ thể mẹ, có một nguồn khí lực không bao giờ sử dụng hết.
Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm...
Diệp Viễn căn bản chẳng quản kiếp vân trên kia thế nào, cứ một chưởng lại một chưởng đánh lên bầu trời.
Năm đạo kiếp vân, lại không có một đạo nào ngưng tụ thành công đã bị Diệp Viễn đánh tan hoàn toàn.
Năm người trên bờ đã sớm há hốc mồm mà nhìn.
Thì ra, thiên kiếp còn có thể độ như vậy.
Không có sét đánh xuống, cái thiên kiếp này... còn có thể gọi là thiên kiếp sao?
Lúc này, Diệp Viễn đang bình tĩnh đứng trên mặt nước giống như một pho tượng chiến thần.
“Thế... thế là xong rồi à?” Dương Tiêu ngó quanh, thắc mắc.
Sắc mặt Nạp Lan Hồng rất ngưng trọng, lắc đầu nói: “Ngươi xem, bộ dạng Diệp Viễn như thể gặp phải kẻ địch cực mạnh, ta nghĩ... hẳn là chưa xong đâu?”
Dương Tiêu cả kinh, phát hiện quả nhiên Diệp Viễn đang rất căng thẳng như gặp cường địch.
Nhưng mà võ giả thuộc ba cảnh giới bậc trung thì thiên kiếp cửu ngũ đã là cực hạn, chẳng lẽ còn có thiên kiếp lợi hại hơn nữa ư?
Đúng lúc này, kiếp vân vốn đã bị Diệp Viễn đánh tan lại đột nhiên ngưng tụ một lần nữa!
“Sao lại thế được? Diệp Viễn lần này độ thiên kiếp Vô Lượng Cảnh, sao lại gặp phải chín đạo thiên kiếp thứ sáu nhỉ?” Suýt chút nữa thì Dương Tiêu nhảy dựng lên.
Tình huống trước mắt thật đúng là đã lật đổ tất cả những điều hắn từng biết.
Bùi Khôn cũng hừ lạnh: “Ngu xuẩn! Ngươi nhìn cho rõ đi, đâu ra thiên kiếp lục cửu, đây rõ ràng là hồn kiếp!”
“Ặc, hồn kiếp hả? Ồ... có vẻ đúng thế thật! Nhưng mà... uy lực hồn kiếp này thật ghê gớm!” Dương Tiêu vẫn một vẻ vô tư.
Mấy người khác đều im lặng không lên tiếng, kiếp vân dày tầng tầng lớp lớp trên bầu trời kia, khiến cho thần hồn của bọn họ đều phải run lên.
Hiển nhiên uy lực của hồn kiếp này còn mạnh hơn so với bọn họ tưởng tượng nhiều lắm.
“Xem ra, lĩnh ngộ được những văn tự màu vàng kim kia có thể thu hoạch được nhiều điều lợi thật đấy, nhưng mà cũng có chút tác dụng phụ. Uy lực của hồn kiếp này, có thể nói là mạnh hơn lần trước rất nhiều.” Diệp Viễn cười khổ trong lòng.
Độ hồn kiếp, nếu không chuẩn bị đầy đủ, thì sẽ rất khó khăn.
Hồn kiếp đánh thẳng vào thần hồn, căn bản không có bất luận thứ gì chắn đỡ được. Không như lôi kiếp, võ giả có thể dựa vào nguyên lực và thân thể để bảo vệ tâm mạch.
Chỉ cần tâm mạch không đứt, coi như võ giả đã độ qua.
Nhưng hồn kiếp sẽ không nhằm vào thân thể, nó trực tiếp tấn công thần hồn, cũng tương đương với công kích thần hồn, căn bản không thể tránh được.
Lấy thủ đoạn của Diệp Viễn, lúc trước độ hồn lôi song kiếp cũng đã suýt chút nữa thì thân tử đạo tiêu.
Mà thứ có tác dụng then chốt, chính là hồn kiếp!
Chỉ là hồn kiếp lúc này còn mạnh hơn lần trước nhiều lần.
Một tia tử lôi ầm ầm đánh xuống, tia sét màu tím như ẩn như hiện, hẳn là vừa xuyên qua hư không.
"Thiên Hồn Thuẫn!"
Diệp Viễn quát nhẹ, hồn lực đột nhiên bùng ra, tạo thành một lá chắn vô hình trước người.
“Ầm!”
Thân thể Diệp Viễn bị đánh bay ra ngoài, phun một ngụm máu tươi trên không trung.
Chứng kiến màn này, mọi người trên bờ đều biến sắc.
Mặc dù đã có dự liệu về uy lực của hồn kiếp này, nhưng thấy Diệp Viễn bị đánh trọng thương như thế, bọn họ cũng không ngờ tới.
Mấy người này đều biết, Diệp Viễn chẳng những là một võ giả mà còn là một luyện dược sư, trình độ về mặt thần hồn là cực cao.
Bởi vậy có thể thấy được, hồn kiếp này kinh khủng cỡ nào!
Sắc mặt Trương Thiên Dực rất ngưng trọng: “Chiêu thần hồn bí kỹ của Diệp Viễn vừa rồi, lấy thực lực của ta là không thể dao động một chút, nhưng mà hồn kiếp lại đánh bể nó ngay! Uy lực của hồn kiếp này thật là đáng sợ! Nếu đổi là ta, vừa rồi phỏng chừng đã hồn phi phách tán. Thật không biết rốt cuộc Diệp Viễn làm cái gì mà lại chọc phải hồn kiếp cường đại cỡ này! Cường độ của hồn kiếp này căn bản không phải một võ giả Vô Lượng Cảnh có thể ngăn cản.”
Sắc mặt mọi người lại biến đổi!
Hồn võ giả như Trương Thiên Dực cũng không đỡ nổi một kích của hồn kiếp, có thể thấy được uy lực của hồn kiếp này đáng sợ đến bao nhiêu!
“Lần này Diệp Viễn... hẳn gặp nguy hiểm!” Sắc mặt Trương Thiên Dực hơi trầm xuống nói.