Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 807: Văn tự của thần minh

Chương 807: Văn tự của thần minh
Lại một tia sét gào thét lao tới!
Diệp Viễn dồn toàn bộ hồn lực để ứng phó với đạo hồn kiếp thứ hai này.
“Hự...”
Lần thứ hai, Diệp Viễn lại bị đánh bay, thần hồn đã suy yếu cực kỳ.
Hồn kiếp này có uy lực quá mạnh, dù thần hồn của Diệp Viễn đã tăng trưởng rất lớn nhưng cũng không phải đối thủ của nó.
Lại đánh thêm một tia, sợ rằng Diệp Viễn sẽ thực sự hồn phi phách tán mất.
Những người trên bờ thấy thế đều không đành lòng nhìn.
Thiên tài như vậy, chẳng lẽ lại phải bỏ mạng dưới hồn kiếp khủng khiếp này sao?
Trên bầu trời, kiếp vân cuồn cuộn, đang huy động lực lượng đánh xuống tia hồn kiếp tiếp theo.
Hai đạo hồn kiếp đã khiến thần hồn Diệp Viễn bị thương rất nặng, lúc này đã đứng không nổi nữa rồi.
“Xẹt xẹt...”
Tia sét màu tím đánh xuống lần nữa, đám người Hàn Phong có thể cảm nhận rất rõ ràng, hồn kiếp lần này có uy lực còn mạnh hơn cả hai lần trước.
Mấy người nhắm mắt lại, không nỡ nhìn, hiển nhiên đều không cho là Diệp Viễn có thể chống cự nổi hồn kiếp này.
Đừng nói bọn họ, ngay cả chính Diệp Viễn cũng không tin mình có thể vượt qua hồn kiếp này. Thứ duy nhất mà hiện tại hắn cậy nhờ vào chính là viên hắc châu kia.
Đúng lúc này, trong đầu Diệp Viễn vang lên một âm thanh.
“Cái đồ ngu này, còn không mau vận dụng văn tự thần minh đi.”
Là giọng nói của Long Đằng!
Lão nhân này đã lâu không thấy lên tiếng, lần này là lần đầu tiên truyền âm cho mình.
Nhưng mà, văn tự thần minh là cái gì?
Một tia sáng lóe lên trong đầu Diệp Viễn, miệng hắn phát ra một âm tiết khó hiểu, chính là văn tự thần kỳ mà hắn mới tìm hiểu gần đây.
“Ô...”
Đúng lúc này, hồn kiếp đã tới trước mặt Diệp Viễn.
Điều khiến Diệp Viễn kinh ngạc là, đạo hồn kiếp này, lại bị âm tiết kia trừ khử ngay lập tức.
Gần như cùng lúc đó, trên viên hắc châu đột nhiên rơi ra một ít bột phấn màu đen. Thần hồn của Diệp Viễn nháy mắt đã khôi phục như ban đầu.
“Không… không phải chứ? Diệp Viễn... không chết! A… phỉ phui cái mồm, không chết thì tốt quá, tốt quá!” Dương Tiêu lắp bắp nói.
Tình huống vừa rồi, quả thật làm người ta mở rộng tầm mắt.
Bọn họ còn đang chắc chắn Diệp Viễn không thể vượt qua đạo hồn kiếp này, nhưng không ngờ hồn kiếp đến trước mặt Diệp Viễn rồi lại đột nhiên tiêu tan, như thể nó chưa từng tồn tại.
Quỷ dị hơn chính là, thần hồn của Diệp Viễn hiện tại đã trở về trạng thái tốt nhất, căn bản không có vẻ gì như là vừa bị trọng thương.
Trong nháy mắt vừa rồi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
“Vừa rồi hắn làm gì mà có thể tiêu diệt được hồn kiếp?” Trương Thiên Dực không dám tin vào mắt mình, hỏi.
“Vừa rồi hình như Diệp Viễn phát ra một âm tiết rất cổ quái, trừ cái đó ra, hình như hắn chưa làm gì cả. Chẳng lẽ, việc hồn kiếp bị tiêu tan có liên quan đến âm tiết cổ quái đó?” Nạp Lan Hồng cau mày nói.
“Không thể nào! Thứ âm tiết gì mới có thể tiêu diệt một lực hồn giới đáng sợ đến thế? Lại là thứ gì, khiến cho thần hồn của hắn khôi phục trở lại?” Bùi Khôn không tin.
Nạp Lan Hồng lắc đầu, hiển nhiên cũng có điểm không hiểu.
Hắn chỉ mơ hồ suy đoán, nhưng thủ đoạn của Diệp Viễn, căn bản là hắn không nhìn rõ được.
“Cứ tiếp tục quan sát là được, nếu quả thật là bởi âm tiết kỳ quái kia, lần tiếp theo nhất định hắn sẽ dùng.” Nạp Lan Hồng nói.
Diệp Viễn cũng vô cùng kinh ngạc, hắn không thể ngờ tới, âm tiết này lại có uy năng mạnh đến thế, trực tiếp tiêu diệt luôn hồn kiếp!
Lão gia hỏa Long Đằng này, có vẻ vẫn đang chú ý tới mình.
E rằng việc tu luyện thần hồn trong Hạo Thiên Tháp đều đã rơi vào trong mắt lão.
Long Đằng nói xong câu kia liền không lên tiếng nữa, như thể lại tiến vào giấc ngủ say rồi.
Mặc Diệp Viễn hô hoán gọi thế nào, lão đều không trả lời một tiếng.
“Thôi quên đi, bây giờ thì chuyện ứng phó hồn kiếp vẫn là quan trọng nhất, đợi sau này rảnh lại tìm hắn cũng chưa muộn.” Diệp Viễn thầm nghĩ.
Sự cường đại của văn tự thần minh đã vượt xa tưởng tượng của Diệp Viễn.
Mặc hồn kiếp cường đại cỡ nào, đến trước mặt hắn liền luôn bị một âm tiết đánh tan.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng kiếp vân cũng tản đi, trải qua trận chiến sinh tử, Diệp Viễn đã vượt qua hồn kiếp.
Cảm thụ thần hồn của mình, Diệp Viễn giật mình không thôi.
Thần hồn của hắn rõ ràng chỉ là mới ở cảnh giới Đan Tông sơ kỳ viên mãn, thế nhưng luận cường độ, chỉ e đã không kém gì Đan Tông hậu kỳ.
Văn tự thần minh này, quả là thần diệu vô cùng.
Diệp Viễn tự nhận mình có thể nói là có nghiên cứu cực kỳ thấu triệt về thần hồn, nhưng văn tự thần minh xuất hiện, đã lật đổ hết mọi hiểu biết của hắn.
Điều càng làm Diệp Viễn kinh ngạc hơn là, Long Đằng thế mà lại biết đến những văn tự thần minh màu vàng kim đó!
Người này, dường như còn cất giấu rất nhiều bí mật!
Cơ Chính Dương nghiên cứu những văn tự màu vàng kim này rất nhiều năm, cũng không biết chúng được gọi là văn tự thần minh, ấy vậy mà Long Đằng lại biết!
Diệp Viễn đã sớm bị hồn kiếp đánh bay lên bờ, chờ khi hắn hồi phục tinh thần sau niềm vui đột phá thành công, bỗng nhiên cảm nhận được vài ánh mắt quái dị đang quan sát mình.
“Ủa? Có chuyện gì vậy? Nhìn ta làm gì?” Diệp Viễn vờ nghi hoặc.
“Diệp Viễn, ngươi thật là, thủ đoạn ùn ùn không dứt nha! Vừa rồi ta còn tưởng ngươi nhất định phải chết cơ đấy, ai dè đến thời điểm quyết định ngươi lại vượt qua được rồi.” Dương Tiêu nói.
“Ha ha, chỉ là may mắn chút thôi mà.” Đối với điều này, Diệp Viễn không muốn đề cập đến nhiều.
Văn tự thần minh và chuyện sống lại, đều là bí mật giấu kín trong lòng, không có khả năng nói với người khác.
Nhưng cũng may Dương Tiêu không có ý hỏi nhiều, mấy người bọn họ đều là thiên tài tuyệt đỉnh, biết rõ đạo lý ai cũng có bí mật không muốn tiết lộ.
Chỉ là, đánh giá của bọn họ về thủ đoạn của Diệp Viễn càng thêm sâu sắc.
“Quấy rối mọi người tu luyện, thật sự xin lỗi, Diệp mỗ đã đột phá xong rồi, chúng ta tiếp tục chứ?” Diệp Viễn cười nói.
Hàn Phong và Trương Thiên Dực đều gật đầu, thả người nhảy xuống, tiến vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì.
Nhưng hai người này sau khi vào nước, sắc mặt lại trở nên cực kỳ thống khổ. Hiển nhiên, bọn họ sẽ không nhịn được bao lâu nữa. Nếu không có gì bất ngờ, bọn họ hẳn sẽ dừng lại ở khảm thứ ba.
Diệp Viễn cũng không nói gì thêm, trực tiếp nhảy vào.
Diệp Viễn tiến vào khu vực khảm thứ hai, lại phát hiện nước ao nơi này đã hoàn toàn không có ích gì cho mình.
“Xem ra, đột phá Vô Lượng Cảnh, lần thứ hai kích phát lực long huyết, vô luận là nguyên lực hay là thân thể đều tăng lên rất mạnh, cho nên khảm thứ hai đã vô dụng với ta rồi.” Diệp Viễn thầm nghĩ.
Lập tức, Diệp Viễn không chút do dự cất bước tiến vào tầng thứ ba, phát hiện khảm thứ ba này cũng không có tác dụng lớn với hắn, vì thế, hắn liền bước sang khảm thứ tư.
Thấy vậy, ba người trên bờ lại trợn mắt há hốc miệng một lần nữa.
“Người kia... coi Thái Cổ Lịch Nguyên Trì thành một cái ao thông thường rồi sao? Hắn cứ thế đi sang khảm thứ tư rồi!” Bùi Khôn không biết nói gì hơn.
Hắn dùng hết sức mới đi tới khảm thứ hai, ai ngờ Diệp Viễn độ kiếp xong, trực tiếp đi thẳng sang khảm thứ tư, chuyện này quá là đả kích người khác rồi.
“Ha ha, e rằng tiềm lực của Diệp Viễn không chỉ có thế! Ta đã nói rồi, lấy thiên phú của hắn, làm sao có thể dừng ở khảm thứ hai?” Dường Tiêu cười lớn, đồng thời nhìn về phía Bùi Khôn, ánh mắt như chế nhạo.
Sắc mặt Bùi Khôn tối sầm lại, hung hăng trừng Dương Tiêu một cái.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất