Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 808: Thoát thai hoán cốt

Chương 808: Thoát thai hoán cốt
Ngày thứ ba, Hàn Phong và Trương Thiên Dực đều không chịu được nữa, lùi khỏi Thái Cổ Lịch Nguyên Trì.
Hiện tại trong ao chỉ còn một mình Diệp Viễn.
Lúc này, Diệp Viễn đã bước sang khu vực khảm thứ năm.
“Tên này đáng sợ thật, hắn tới khảm thứ năm rồi mà trông như thể chẳng có chuyện gì vậy.” Trương Thiên Dực cảm thán.
Bất luận là thiên phú hay thực lực, hắn đều hoàn toàn bại trước Diệp Viễn.
Dù cho hắn cao ngạo đến đâu, đối mặt với thiên phú kinh khủng của Diệp Viễn, cũng không khỏi cúi đầu xuống.
Sự thực bày ra trước mắt, không thừa nhận cũng không được.
Năm người thấy Diệp Viễn còn không có ý rời đi, đành phải ở lại chốn này, vừa củng cố thành quả đạt được trong Thái Cổ Lịch Nguyên Trì vừa quan sát bước tiến của Diệp Viễn.
Thực ra hiện tại bọn họ đã có thể rời khỏi Xích Hà Cốc, nhưng không nhìn thấy Diệp Viễn đi được đến bước nào, bọn họ lại không cam lòng.
Lại hai ngày trôi qua nhanh chóng, Diệp Viễn đã đi đến khu vực khảm thứ sáu mà vẫn không hề có ý dừng lại.
Nhưng lúc này đã đến lúc rời cốc. Nếu không rời cốc, sẽ bị nhốt trong này ba trăm năm.
“Diệp huynh, hết thời gian rồi, chúng ta phải ra khỏi cốc thôi.” Hàn Phong hô lên với Diệp Viễn.
“Các ngươi cứ ra ngoài trước đi, ta còn muốn tiếp tục.” Diệp Viễn thờ ơ nói.
Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này có tác dụng cải tạo thân thể hắn rất rõ ràng, mới ngắn ngủi năm ngày mà thực lực của hắn đã nhảy vọt so với trước.
Hiện tại bảo hắn đi ra thì làm sao hắn có thể cam tâm?
“Diệp huynh, trước khi vào, đại trưởng lão cũng đã nói, nếu trong vòng năm ngày không đi ra thì sẽ bị nhốt trong này đến chết đó.” Hàn Phong vội la lên.
Diệp Viễn có ơn chỉ điểm với hắn, hắn không đành lòng thấy Diệp Viễn bị nhốt đến chết trong này.
Nhưng, Diệp Viễn không trả lời hắn nữa.
“Phải đi thôi! Hắn đã nguyện ở lại chỗ này thì cứ để hắn ở đây là được. Các ngươi không đi thì ta đi trước.”
Bùi Khôn là người đầu tiên bị loại, đã sớm mất đi hứng thú với nơi này, nếu không phải vì muốn xem Diệp Viễn có thể đi đến bước nào thì hắn đã sớm rời đi rồi.
Ngoài sơn cốc có một màn sáng, Bùi Khôn tung người nhảy vào, biến mất trong màn sáng đó.
Nạp Lan Hồng nhìn theo bóng dáng Diệp Viễn, lắc lắc đầu rồi cũng rời đi.
“Người kia thật là khiến người ta nhìn không thấu.”
Dương Tiêu lẩm bẩm, cũng lựa chọn rời đi, Trương Thiên Dực theo sát phía sau.
“Hàn Phong, còn không đi là thông đạo sẽ đóng cửa đó.” Trương Thiên Dực hô lên với Hàn Phong.
Lúc này, màn sáng bên ngoài sơn cốc đã nhập nhoạng lúc sáng lúc tối, như thể sẽ biến mất bất cứ khi nào. Nếu còn không chịu rời đi, sẽ thực sự bị nhốt trong này mất.
Hàn Phong lo âu thở dài, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.
Hàn Phong rời đi chưa bao lâu, màn sáng như thể mất đi chống đỡ sau cùng, từ từ biến mất.
Diệp Viễn chẳng hề để ý mấy việc này, như trước tự giác bồi dưỡng bản thân.
...
Năm bóng người ra khỏi hồ nước, hồ nước bị tách ra cũng nhập làm một, biến thành bộ dạng ban đầu.
Đại trưởng lão hiền lành tươi cười nhìn bọn họ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt chợt biến đổi.
“Diệp Viễn đâu?” Sắc mặt Trầm Khâm âm trầm đến đáng sợ.
“Diệp Viễn tham uy năng của Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, không chịu đi ra, chúng ta không còn cách nào khác đành phải ra trước.” Bùi Khôn bất đắc dĩ đáp.
“Cái gì? Ngươi nói là, Diệp Viễn đã bị nhốt trong Xích Hà Cốc?”
Tuy lòng đã sớm dự liệu đến nhưng nghe Bùi Khôn chính miệng nói ra, hắn vẫn như bị sét đánh trúng.
Diệp Viễn là người nối nghiệp mà thánh chủ tự mình chọn được, hiện tại lại bị nhốt trong Xích Hà Cốc, chuyện đùa này hơi thái quá rồi.
Hàn Phong cũng bất đắc dĩ nói: “Ta đã khuyên Diệp huynh, nhưng hắn không chịu ra. Hay là... hắn có thủ đoạn gì có thể tự mình đi ra cũng chưa biết chừng.”
“Thôi đi! Đại trận này là một chiều, chỉ có ngoài cốc mới có thể mở. Đừng nói chút thực lực ấy của hắn, dù chính thánh chủ bị nhốt trong cốc cũng không thể đi ra.” Trầm Khâm như muốn phát điên.
“Vậy... vậy phải làm thế nào bây giờ?”
Hàn Phong nghe nói thế cũng luống cuống, hắn không hề muốn Diệp Viễn bị nhốt trong đó tận ba trăm năm.
Trầm Khâm khoát khoát tay, có vẻ phiền lòng: “Các ngươi tự về Thánh Địa đi, ta ở lại đây cho bình tĩnh chút đã.”
Năm người không dám cãi lời, đành rời khỏi sơn cốc.
Năm người đi rồi, một bóng người chậm rãi xuất hiện, đó chính là Đồ U.
“Thánh chủ, vậy... vậy phải làm sao bây giờ?” Đại trưởng lão hỏi, hệt như Hàn Phong khi nãy.
Hiển nhiên lúc này đại trưởng lão đã không thể suy nghĩ được rồi.
Đồ U lại không quá lo lắng, còn bảo: “Nếu hắn không chịu đi ra, nói vậy có lẽ thực sự có thủ đoạn gì đó chưa biết chừng. Chúng ta cứ chờ ở đây thêm một tháng, sau một tháng, nếu hắn còn không đi ra, bản đế sẽ cưỡng chế mở đại trận cho hắn ra.”
Đại trưởng lão biến sắc: “Như vậy sao được! Nếu thánh chủ lại cưỡng chế mở đại trận, thì số thọ nguyên dư lại...”
Đồ U cười nói: “Đã đến nước này rồi, từ lâu bản đế đã nghĩ thông suốt, điều duy nhất còn lo lắng là Thánh Địa này. Ta đã nhận lời với Diệp Viễn, sẽ đưa hắn vào lần thứ hai. Nếu hắn không ra được, đương nhiên ta phải tuân thủ lời hứa. Nếu cái chết của ta có thể đổi lấy nỗ lực một lòng vì Thánh Địa của hắn, cũng coi như đáng giá.”
Đại trưởng lão bùi ngùi thở dài, sắc mặt tràn đầy vẻ tự trách.
Hắn chợt nhớ đến một chuyện, vỗ đùi kêu lên: “Ấy chà, vừa nãy sốt ruột quên hỏi mấy tiểu tử kia, Diệp Viễn đã vào được khu vực khảm thứ mấy rồi.”
Đồ U cười nói: “Có thể ở trong ao cả năm ngày, chí ít hắn cũng phải tiến vào khu vực khảm thứ sáu rồi. Không hỏi cũng tốt, chờ hắn đi ra, nói không chừng có thể cho chúng ta một bất ngờ.”
...
Rèn luyện đủ ở khảm thứ sáu rồi, cảnh giới của Diệp Viễn đã đột phá đến Vô Lượng Cảnh tầng hai.
Lúc này, hắn nhấc chân bước thêm một bước, tiến vào khu vực giữa ao, tức là khảm thứ bảy.
“A!”
Vừa tiến vào tầng thứ bảy, Diệp Viễn cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đều như sôi trào lên, hắn cảm giác toàn thân như đang bị thiêu đốt.
Loại cảm giác đốt cháy toàn thân này, trong nháy mắt khiến hắn co quắp cả người lại.
Diệp Viễn thậm chí có thể cảm nhận được, xương cốt mình đang rung lên răng rắc.
Nước ở khu vực khảm thứ bảy này, có thể nói là cường đại đến biến thái.
Nhưng Diệp Viễn cũng biết, chỉ cần chịu đựng được nỗi thống khổ này, hắn sẽ nhận được lợi ích cực lớn cho quá trình tu luyện phía sau.
Thái Cổ Lịch Nguyên Trì có thể cải tạo toàn bộ mọi phương vị cơ thể võ giả.
Đến lúc này, toàn bộ kinh mạch của Diệp Viễn đã bị nước ao cọ rửa nhiều lần.
Tốc độ tu luyện hiện tại của hắn đã gấp nhiều lần trước kia.
Tư chất thân thể Diệp Viễn cực kỳ kém, nếu không nhờ tri thức đan đạo kiếp trước, hắn không có khả năng đi tới ngày hôm nay.
Trước đây đều thông qua đan dược trợ giúp, Diệp Viễn mới có thể liên tiếp đột phá.
Cho đến khi Diệp Viễn chiếm được tinh huyết của Chân Long hắn mới có thể thực sự cải tạo thân thể một phen.
Nhưng lúc này đây, thân thể Diệp Viễn lại từ cơ sở vốn có mà nhận được biến hóa thoát thai hoán cốt.
Hiện tại, tốc độ tu luyện của Diệp Viễn đã không kém những linh thể hiếm thấy.
Dù không dùng đan dược, tốc độ tu luyện của Diệp Viễn cũng tuyệt đối không chậm hơn người khác.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất