Chương 809: Gặp nạn ở đáy ao
Thoáng cái đã ba ngày.
Ba ngày này, mỗi giây mỗi phút Diệp Viễn đều phải chịu giày vò.
Loại đau đớn này đã khiến hắn suýt thì ngất đi mấy lần.
Nếu là người khác, e rằng đã sớm không chịu nổi mà lui lên bờ, nhưng Diệp Viễn vẫn cắn răng kiên trì tiếp tục.
Nỗi khổ như bị đốt cháy này, đến ngày thứ ba rốt cuộc cũng chậm rãi lui đi, Diệp Viễn lẳng lặng nổi trên mặt nước, gần như kiệt sức.
Không biết qua bao lâu, hắn mới khôi phục chút ít sức lực.
“A!”
Diệp Viễn lên bờ, ra sức phóng thích tinh lực Chân Long toàn thân ra ngoài.
Một màn không thể tưởng tượng đã xảy ra, từ cổ Diệp Viễn đổ xuống, khắp nơi đều mơ hồ hiện lên vảy rồng màu lục.
“Lần rèn thể này quả là sống không bằng chết. Nhưng vượt qua cửa ải này, sẽ có trợ giúp rất lớn cho con đường tu luyện sau này của ta. Hiện tại chỉ riêng lực lượng của thân thể này cũng đã đạt tới cảnh giới Vô Lượng Cảnh đỉnh phong. Kết hợp với Bàn Long Phá Thiên Chưởng đối phó với Thiên Khải Cảnh tầng thứ nhất tuyệt đối không thành vấn đề.” Diệp Viễn thầm nghĩ.
Khoảng cách thực lực của Vô Lượng Cảnh và Thiên Khải Cảnh cách nhau cực xa, chênh lệch giữa ba cảnh giới bậc trung và ba cảnh giới bậc cao là khó có thể vượt qua.
Nay Diệp Viễn đã cảm ngộ Long Ba đến Linh cấp sơ kỳ đỉnh phong, lại phối hợp với thân thể cường hãn mới có thể vượt qua ngạch cửa cực lớn này.
Lại nói, từ sau khi Diệp Viễn luyện Long Ba tới Linh cấp, tiến độ trở nên chậm chạp hẳn đi.
Long Ba Linh cấp rất khó đột phá, Diệp Viễn tìm tòi hồi lâu cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới sơ kỳ đỉnh phong mà thôi.
Nhưng điều khiến Diệp Viễn mừng rỡ là, dù Long Ba linh cấp này chỉ tăng lên chút ít cũng tạo cho uy lực của Bàn Long Phá Thiên Chưởng tăng lên khá lớn.
Nay uy lực chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng của Diệp Viễn đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Nhìn lại đám vảy rồng phủ khắp người, Diệp Viễn cười khổ: “Lại luyện tiếp thì liệu ta đây có biến thành rồng luôn không nhỉ? Ta đây đường đường là một con người, nếu vậy thì chẳng phải là sẽ biến thành Long tộc sao? Hử? Loại cảm giác này lại xuất hiện, cảm ứng này... hình như là ở phía Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, lẽ nào dưới đáy ao có thứ gì?”
“Tiểu tử, ngươi vớ bẫm rồi. Dưới đáy ao này có chí bảo của Long tộc, mau xuống dưới đó thu lại đi.”
Đúng lúc này, giọng nói của Long Đằng lại vang lên.
“Tiền bối, rốt cuộc người chịu đi ra rồi. Xin tiền bối chỉ giáo cho ta, rốt cuộc văn tự thần minh là thứ gì?”
Đối với chí bảo của Long tộc, Diệp Viễn không vội quan tâm lắm. Mãi mới chờ được Long Đằng xuất hiện, phản ứng đầu tiên của hắn là hỏi về chuyện văn tự thần minh trước.
Nhưng Long Đằng nói xong một câu liền không lên tiếng nữa.
Diệp Viễn nghiến răng nghiến lợi trong lòng, rõ ràng là người này cố ý tránh mặt mình đây mà.
Lại nói tiếp, mặc dù giờ đây Diệp Viễn đã là chủ nhân của Hạo Thiên Tháp nhưng lại vẫn không thể tìm thấy nơi cư ngụ của Long Đằng trong đó.
Người kia, nhất định còn ẩn giấu rất nhiều bí mật.
Nhưng với Long Đằng, Diệp Viễn đúng thật là không có cách nào.
Diệp Viễn hiểu rõ, mặc dù là hắn ở thời kỳ đỉnh cao cũng chưa chắc đã là đối thủ của lão gia hỏa này.
Nhìn lúc này mà suy ngược, Diệp Viễn đoán rằng Long Đằng vào thời kỳ đỉnh cao hẳn sẽ không thua Thập Đại Thần Vương!
Rơi vào đường cùng, Diệp Viễn đành phải lặn xuống dưới đáy ao tìm xem.
Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này, Diệp Viễn đã đi tới khu vực trung tâm nhất là khảm thứ bảy, lúc này nước ao đã không còn ảnh hưởng gì lớn đến hắn nữa.
Diệp Viễn lặn sâu xuống dưới đáy ao.
Chìm xuống chưa bao lâu, Diệp Viễn chợt cảm thấy một uy lực cực lớn truyền đến, đẩy hắn ngược lên trên, không cách nào chìm người xuống đáy được.
Diệp Viễn đã hết sức quen thuộc cỗ uy áp này, đó chính là uy áp của Long tộc.
Diệp Viễn không khỏi kinh hãi trong lòng, cảm giác của Long Đằng thật là lợi hại.
Chính hắn chỉ mơ hồ cảm thấy dưới đáy ao có thứ gì đang kêu gọi mình, nhưng lại không cách nào xác định được đó là thứ gì.
Nhưng Long Đằng đang ở trong Hạo Thiên Tháp lại có thể cảm nhận được đó là chí bảo của Long tộc.
Phải biết rằng, hiện hắn đã lặn xuống chừng mấy trăm trượng mới có thể cảm nhận được đó là uy áp của Long tộc.
Uy áp này khá cường đại, nếu Diệp Viễn chưa từng rèn thể trong nước ao này, e rằng khó lòng chịu được.
Diệp Viễn lập tức không dám coi thường, vội thả lực lượng của Chân Long ra chống đỡ luồng uy áp này.
Quả nhiên, vừa phóng thích lực lượng của Chân Long, áp lực trên người Diệp Viễn nhẹ đi chút ít, tiếp tục chìm xuống đáy ao.
“Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này sâu thật đấy! Ta đã lặn xuống mấy ngàn trượng mà vẫn chưa thấy đáy.” Diệp Viễn không khỏi âm thầm kinh hãi.
Hắn đã lặn xuống gần một canh giờ mà vẫn chưa đến đáy ao, có thể tưởng tượng được chiều sâu của ao này khủng khiếp cỡ nào.
Hơn nữa, càng lặn sâu xuống, uy áp của Long tộc càng mạnh hơn.
Nếu không phải nhờ đã luyện hóa tinh huyết của Chân Long thì cơ bản là Diệp Viễn không có khả năng lặn sâu đến thế.
Đúng lúc này, phía dưới có hai luồng u quang truyền đến, Diệp Viễn thoáng giật mình, đoán hẳn là mình sắp xuống dưới đáy rồi.
Lẽ nào nơi có u quang này chính là nơi cất chứa vật báu?
Diệp Viễn không dám thả lỏng cảnh giác, thường thì những nơi có báu vật đều sẽ là những chốn nguy hiểm trùng trùng.
Báu vật càng có giá trị, thì nguy hiểm đi kèm càng lớn.
Trước đó Long Đằng đã nói đó là chí bảo của Long tộc, Diệp Viễn không biết đó là bảo vật cỡ nào, nhưng trông có vẻ không phải vật thường.
Hai luồng u quang xanh lét càng lúc càng rõ ràng, giống như hai ngọn đèn từ đáy ao chiếu lên.
Đáy ao u ám tối tăm, vươn tay không thấy ngón, nhưng thân thể Diệp Viễn đã trải qua cải tạo, thị lực cũng vô cùng tốt.
Đồng thời, Diệp Viễn cũng tiến vào cảnh giới Tâm Như Bàn Thạch, nắm vững hết thảy mọi thứ xung quanh.
Thấy sắp chạm tới đáy ao, rốt cuộc Diệp Viễn cũng nhìn rõ hai luồng u quang kia là thứ gì!
Mọi lỗ chân lông trên cơ thể hắn như bùng nổ, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm xông thẳng lên não.
Đây đâu phải đèn đóm gì, mà là... một con hắc giao chiếm giữ đáy ao!
Diệp Viễn thấy rất rõ, đỉnh đầu hắc giao này đã mọc sừng rồng, đây rõ ràng là điềm báo sắp hóa long.
Con hắc giao này, đã sắp trở thành Chân Long chân chính.
Dường như hắc giao đã sớm biết có người đang xuống, cho nên đã thu lại khí tức toàn thân, Diệp Viễn đến gần bên cạnh rồi, lấy mắt thường mới phát hiện ra đối phương.
Lúc này, Diệp Viễn cách hắc giao chỉ chưa quá trăm trượng.
Mặc dù không cảm giác được tu vi của hắc giao nhưng nếu có thể hóa rồng thì tối thiểu con giao này cũng phải có thực lực Vô Tướng Cảnh.
Võ giả Vô Tướng Cảnh là cảnh giới hiện tại Diệp Viễn không thể ngăn cản.
Không chút do dự, Diệp Viễn quay đầu bỏ chạy.
“Nhân loại vô tri, dám rình rập bảo vật của bản long, chạy đâu cho thoát!”
Hắc giao lại đã có thể nói tiếng người, thân thể bắn ra từ đáy ao với một tốc độ cực lớn, nhằm thẳng về phía Diệp Viễn.
Trong nước này là địa bàn của hắc giao, ưu thế tốc độ của Diệp Viễn không thể phát huy, chớp mắt, hắc giao đã sắp đuổi kịp Diệp Viễn rồi.
“Bàn Long Phá Thiên Chưởng!”
Diệp Viễn đang trốn, bỗng dưng quay người tung một chưởng. Một chưởng này, đã là cực hạn của hắn rồi.
“Ầm!”
Hắc giao trúng một chưởng, thân hình cứng lại, nhưng không tổn hại gì.