Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 810: Một con rắn nhỏ

Chương 810: Một con rắn nhỏ
Lần này rốt cuộc Diệp Viễn đã thử ra thực lực của hắc giao.
Quả nhiên là Vô Tướng Cảnh!
Hơn nữa, trông có vẻ còn là Vô Tướng Cảnh bậc cao.
Thực lực cỡ này, Diệp Viễn chẳng đủ để nhét kẽ răng nó.
Nếu là Thiên Khải Cảnh, Diệp Viễn còn có thể kiếm biện pháp đối phó, chứ đến Vô Tướng Cảnh thì Diệp Viễn căn bản không có chút biện pháp nào rồi.
Vừa rồi nếu không nhờ Diệp Viễn chớp thời cơ ra tay trước, hắn giao chỉ cần một tích tắc là có thể tiêu diệt hắn.
Dù vậy, tình huống hiện tại cũng đã thành một tử cục!
“Chẳng trách dám ngấp nghé bảo vật của bản long, không ngờ một nhân loại nho nhỏ lại có được long uy thuần chính như vậy, làm bản long đố kỵ rồi đấy! Tiểu tử, đợi khi bản long ăn ngươi, luyện hóa máu thịt toàn thân ngươi, có lẽ có thể trợ giúp ta đột phá ràng buộc hiện tại!”
Hắc giao trúng một chưởng của Diệp Viễn, vẫn không sứt mẻ gì. Mà theo như ý nó, thì còn có vẻ khá là kích động vì phát hiện Diệp Viễn không tầm thường.
Mặc dù hắc giao chưa hóa hình người được, nhưng lấy thực lực Vô Tướng Cảnh của nó, linh trí hoàn toàn không thua con người, thậm chí còn thông minh hơn đại đa số võ giả.
Một chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng của Diệp Viễn vừa rồi, mang theo long uy cực kỳ thuần khiết, thuần khiết hơn chút huyết mạch long tộc trên người nó vô số lần.
Như vậy, nó đoán rất có thể là Diệp Viễn đã luyện hóa huyết mạch của Chân Long nên mới có huyết mạch thuần chính đến thế.
Chỉ cần hấp thu máu thịt của Diệp Viễn, nó tự sẽ có biện pháp luyện hóa ra huyết mạch.
Đến lúc đó, nó sẽ có được huyết mạch thuần khiết thực sự của Chân Long rồi đạt được tiến hóa cực lớn, tương lai đột phá gông cùm hiện tại hóa giao thành long cũng là chuyện trước mắt.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập vào lý trí Diệp Viễn, hắn thôi động nguyên lực đến cực hạn, muốn thoát khỏi sự truy sát của hắc giao.
Nhưng mà, hết thảy đều chỉ là phí công vô ích.
Hắc giao ở trong nước, vốn chính là địa bàn của nó, tốc độ nhanh hơn Diệp Viễn nhiều.
Chỉ một chớp mắt, nó đã đuổi kịp Diệp Viễn.
“Tiểu tử, ngươi hãy biến thành bữa cơm hôm nay của bản long đi thôi.”
Hắc giao cười lạnh một tiếng, ngoác cái miệng lớn như bồn máu, đang định nuốt sống Diệp Viễn.
Diệp Viễn cắn chặt răng, đang định ngọc đá cùng tan, lại thấy một long uy càng thêm đáng sợ, trong một tích tắc đã bao trùm cả đáy ao.
Một bóng đen bỗng xuất hiện, chắn trước mặt Diệp Viễn, thân hình hắc giao chững lại, sợ hãi không dám tiến lên!
“Long Đằng tiền bối!” Diệp Viễn vui vẻ gọi.
Long Đằng không quay đầu lại, chỉ bình thản nói: “Một con rắn nhỏ, cũng dám xưng xằng là bản long, thật to gan lớn mật! Chẳng lẽ ngươi không biết, tội tiếm quyền lạm dụng trong Long tộc ta, là tội nặng cỡ nào?”
Điều khiến Diệp Viễn kinh ngạc là, đối mặt với Long Đằng, hắc giao lại run lên cầm cập.
Rõ ràng hiện tại Long Đằng chỉ là một đạo phân thân, thực lực chưa chắc đã bằng con giao này, nhưng hắc giao lại sợ hãi, quả là không thể hiểu được.
“Vương... Vương tọa đại nhân, hạ thần biết sai rồi, cầu xin đại nhân bỏ qua cho hạ thần.”
Trước đó còn đang kiêu ngạo bệ vệ, lúc này đã tan sạch sành sanh, đối mặt với Long Đằng, hắc giao hệt như chuột thấy mèo.
Diệp Viễn thấy vậy, không khỏi tấm tắc, long uy của mình cũng cực kỳ thuần khiết, vì sao con hắc giao này không sợ mình mà lại chỉ sợ Long Đằng?
Thực lực của Long Đằng vào thời kỳ đỉnh cao hẳn nhiên rất đáng sợ, nhưng hiện tại thế này, hình như căn bản chẳng có gì có thể khiến người khác sợ hãi chứ nhỉ?
Nếu hai kẻ này thực sự đánh nhau, ai chết vào tay ai còn chưa biết được đâu.
Long Đằng thờ ơ nói: “Tội chết có thể tha, nhưng trách phạt thì không thể tránh! Từ hôm nay, ngươi theo hầu việc cho Diệp Viễn, đến khi hắn chịu thả ngươi đi mới thôi, ngươi có bằng lòng không?”
Mặt hắc giao vốn đen sì căn bản không thể nhìn ra biểu cảm gì, nhưng Diệp Viễn vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình nó hơi khó xử.
Quả nhiên, hắc giao mở miệng nói: “Việc này… thưa Vượng tọa đại nhân, Long tộc chúng ta sao có thể phụng nhân loại làm chủ ạ?”
Long Đằng nghe vậy thì khinh thường nói: “Long tộc? Một con rắn nhỏ, cũng dám xưng xằng là Long tộc? Đừng nói ngươi còn chưa có hóa giao thành long, dù thực sự hóa long thành công, thì cũng chỉ là huyết mạch long tộc thấp nhất, ngươi dám tự xưng Long tộc?”
Long Đằng nói năng hoàn toàn không khách khí, Diệp Viễn đứng bên nghe mà run sợ trong lòng, chỉ sợ Long Đằng mà chọc giận con hắc giao này thì nguy.
Nhưng đối mặt với Long Đằng, hắc giao lại hết sức nghe lời.
Chỉ có điều, với chuyện coi mình là chủ, dường như nó vẫn hơi do dự.
Long Đằng có vẻ đã mất kiên nhẫn, phất tay nói: “Trong vòng năm hơi thở, nếu ngươi còn chưa quyết định được, ta sẽ ra tay hủy đạo hạnh mấy ngàn năm của ngươi. Năm, bốn, ba...”
Khi Long Đằng đếm đến ba, rốt cuộc hắc giao không chịu nổi, đành mở miệng: “Vương tọa đại nhân, hạ thần... hạ thần đồng ý.”
Diệp Viễn càng nghe càng ngây ra, một phân thân của Long Đằng, vậy mà lại có thể dọa hắc giao có cảnh giới Vô Tướng Cảnh hậu kỳ sợ chết khiếp?
Con hắc giao này, chẳng lẽ bị đần?
“Hừ, coi như ngươi thức thời! Hai ngươi ký kết khế ước đi, nếu dám làm bậy thì ngươi biết kết cục rồi đó.” Long Đằng lạnh nhạt nói.
Hắc giao vội vàng thưa: “Hạ thần không dám.”
Diệp Viễn chứng kiến cảnh này, mặt cứ nghệt ra.
Vừa rồi còn đang trong cơn sinh tử gay go, nào ngờ chớp mắt đã thu một hắc giao Vô Tướng Cảnh làm nô bộc.
Có con hắc giao này, chỉ cần không đụng tới cường giả Đạo Huyền Cảnh thì Thần Vực rộng lớn này, chẳng phải thành nơi mặc mình tung hoành?
Dưới sự giám sát của Long Đằng, Diệp Viễn và hắc giao ký kết khế ước linh hồn, từ nay, sinh tử của hắc giao đều nằm trong tay Diệp Viễn.
“Hắc Phong bái kiến chủ nhân.”
Trước mặt Diệp Viễn, cuối cùng hắc giao cũng phải cúi đầu.
Hắc Phong, là tên của con hắc giao này.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ừ, ngươi cũng đừng nên cảm thấy thua thiệt. Theo ta, sau này ngươi sẽ được lợi không ít đâu.”
Nhận hắc giao làm nô, cuối cùng Diệp Viễn cũng biết thực lực của nó – Vô Tướng Cảnh đại viên mãn!
Nhưng dù hắc giao lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có thực lực Vô Tướng Cảnh. Chỉ cần Diệp Viễn khôi phục thực lực thời đỉnh cao thì cũng không phải không thể giúp nó đạt được Thần Vương Cảnh.
Đối với Diệp Viễn thì chỉ cần có đầy đủ thiên địa linh dược là hắn có thể tạo ra một đám cường giả Thần Vương Cảnh.
Đương nhiên, tạo Thần Vương có chỗ khác so với các cảnh giới khác.
Luyện chế đan dược cấp chín trở lên, mỗi vị thiên địa linh dược cần dùng đều quá quý hiếm, chỉ có thể trông chờ vào vận may tình cờ gặp mà thôi.
Ngay cả những thế lực siêu cấp lớn trong quá khứ như Dược Vương Điện và công hội luyện dược sư cũng gom góp chẳng được vài bộ.
Hắc Phong giờ đã là nô bộc của Diệp Viễn, không dám phản đối lời Diệp Viễn nhưng hiển nhiên nó vẫn còn nghi ngờ lời này.
Diệp Viễn cũng lười giải thích, ngày sau nó tự sẽ biết thực lực của mình.
Làm xong hết thảy, Diệp Viễn mới có thời gian gặp Long Đằng hỏi về những nghi ngờ trong lòng mình.
Long Đằng như thể biết Diệp Viễn muốn hỏi gì, cười nói: “Con hắc giao này vốn chỉ là một con rắn nhỏ, huyết mạch Long tộc ẩn chứa trong người cực kỳ mỏng manh. Nhưng số mệnh của nó lại vô cùng nghịch thiên, nó tình cờ tìm được một bộ long cốt thời hồng hoang dưới đáy ao này, cho nên mới được như ngày nay.”
Diệp Viễn nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Hắc Phong cũng khác đi chút ít.
Diệp Viễn cũng có biết đôi chút về đặc tính huyết mạch của yêu tộc, có thể từ một con rắn nhỏ chỉ có chút xíu huyết mạch Long tộc mà tu luyện thành giao long, lại từ giao long sắp tu thành Chân Long, số mệnh của Hắc Phong đúng thật có thể gọi là nghịch thiên.
Loại chuyện này, xác suất phát sinh vô cùng vô cùng nhỏ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất