Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 811. Long cốt hồng hoang

Chương 811. Long cốt hồng hoang
“Long cốt thời hồng hoang? Đó là thứ gì vậy?"
Diệp Viễn cũng hiểu biết một chút ít về chuyện của yêu tộc, nhưng hiển nhiên không thể thấu đáo như hiểu về nhân loại.
Nhất là bộ tộc cao ngạo như Long tộc, lại cất giấu rất nhiều bí mật không muốn người đời biết đến.
Long Đằng không lên tiếng, chỉ nhẹ giọng nói: "Đi theo ta."
Hai người lẻn vào đáy hồ, trên bệ đá dưới đáy hồ có một đoạn xương cốt trong vắt như pha lê, có lẽ đây chính là long cốt thời hồng hoang mà Long Đằng đã nhắc đến.
Nhìn thấy khúc long cốt thời hồng hoang này, trong lòng Diệp Viễn không khỏi kinh ngạc.
Long cốt thượng truyền ra tới Long tộc uy áp mạnh mẽ vô cùng, đúng là uy áp còn mạnh hơn uy áp của hắn gấp mấy lần!
Mà nước hồ xung quanh long cốt lại hiện ra một màu đen sẫm.
"Cái hồ này có tác dụng gột rửa tinh khí, cắt tủy, đều là do bộ long cốt hồng hoang này! Long cốt chỉ mới tỏa ra một ít năng lượng, đã biến cả hồ này thành bảo vật. Con rắn nhỏ này cũng là vì tu luyện gần nó mới có thể không ngừng thăng cấp, sắp tới hóa giao thành long.” Long Đằng nói.
Lúc này Diệp Viễn mới bừng tỉnh ngộ ra, thì ra nguồn gốc của Lịch Nguyên Trì thời hoang cổ lại là một bộ long cốt!
Hồ nước này chỉ sợ sâu gần vạn thước, một khúc long cốt nho nhỏ có thể biến nước trong hồ thành thiên địa chí bảo. Có thể thấy được bản thân Long cốt ẩn chứa năng lượng như thế nào!
Chẳng trách Long Đằng nói rằng hắn đã nhặt được bảo vật, thì ra Long Đằng hắn đã sớm biết.
“Tiền bối, với tình trạng hiện tại của người, e rằng rất khó đối phó với Hắc Phong. Tại sao khi nhìn thấy người, nó lại sợ hãi như vậy?” Diệp Viễn đột nhiên hỏi
Long Đằng tựa hồ sớm đoán được Diệp Viễn sẽ hỏi điều này, cười nói: "Yêu tộc cấp bậc nghiêm ngặt vượt xa tưởng tượng của ngươi, thực lực cũng không nói lên tất cả. Con rắn nhỏ này muốn đối phó với ta, dù có mạnh hơn gấp trăm lần cũng còn thua xa."
Diệp Viễn trừng mắt nói: "Gấp trăm lần?"
Thực lực của con Hắc Phong này cũng coi như Vô Tướng Cảnh đại viên mãn rồi, lại mạnh hơn gấp trăm lần, còn có thể hay sao?
"Mặc dù con rắn nhỏ này đã tiến hóa thành công, hơn nữa huyết mạch Chân Long cũng mạnh hơn, nhưng dù có thực sự hóa thành Long, nó cũng chỉ là Long tộc cấp thấp nhất. Long tộc chân chính đồng dạng nghiêm ngặt phân cấp. Trừ phi hắn lại có cơ duyên nghịch thiên, có thể đột phá Thần Cảnh, bằng không vĩnh viễn chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Long tộc thượng đẳng.” Long Đằng nói.
Yêu tộc cho tới bây giờ đều là huyết mạch tối thượng, điểm này thật ra không khó lý giải.
Nhưng là Diệp Viễn không ngờ rằng cùng là nhất tộc Chân Long lại có chênh lệch cấp bậc lớn như vậy.
Diệp Viễn bỗng nhiên nhớ tới điều gì, hỏi: "Hắc Phong trước đây hình như gọi người cái gì… Vương tọa?"
Long Đằng gật đầu nói: "Bên trong Long tộc, những người có huyết mạch thuần khiết nhất được gọi là vương tộc. Tuy nhiên, trong cùng thời đại, mang dòng máu vương tộc có rất ít. Có thể nói, vương tộc mới chính là hậu duệ chân chính của Long tộc! Ở niên đại đạo thần, chỉ cần vương tộc không sa sút, bọn họ cuối cùng sẽ có thể đạt thành tựu Thần Cảnh!"
Diệp Viễn hít một ngụm khí lạnh, hắn không ngờ Long tộc còn có sự tồn tại cường đại như vậy.
Nhất định tiến vào Thần Cảnh, điều này phải mong lão thiên gia chiếu cố nhiều!
"Nói như thế, tiền bối người chính là vương tộc?"
Long Đằng kiêu ngạo nói: "Bổn tọa năm đó được xưng đệ nhất thiên tài của Long tộc, tất nhiên là vương tộc!"
"Ừm… Vậy giọt long huyết người cho ta kia?"
"Đó cũng là máu huyết của vương tộc! Tuy nhiên, căn cơ của ngươi quá kém, một giọt máu huyết cũng không đủ cho ngươi tiến hóa thành vương tộc. Huyết long hoàng tộc thật sự thuần khiết hơn ngươi tưởng rất nhiều!" Long Đằng nói.
Trên mặt Diệp Viễn lộ ra vẻ thất vọng, Diệp Viễn vẫn khao khát loại huyết mạch này chắc chắn có thể tiến vào Thần Cảnh.
Mặc dù không còn có thể đạt được Thần Cảnh, nhưng sức mạnh của huyết thống này cũng không thể nghi ngờ.
Diệp Viễn hiện tại, cần nhất chính là thực lực!
Nhìn thấy biểu tình thất vọng trên mặt Diệp Viễn, Long Đằng cười nói: "Ngươi đừng thất vọng. Giọt long huyết kia không được, không có nghĩa là long cốt này không được."
Hai mắt Diệp Viễn sáng lên, nói: "Tiền bối, rốt cuộc long cốt này có lai lịch gì?"
"Nếu ta không đoán lầm, đây hẳn là xương của một con Chân Long từ thời hồng hoang, và nó cũng là di cốt của một vị Thần Cảnh cường đại!"
Long Đằng hiển nhiên cũng không biết long cốt này có lai lịch gì, nhưng điều này không gây trở ngại cho hắn về việc phán đoán về long cốt.
Diệp Viễn cả kinh thất sắc nói: "Thời kỳ hồng hoang! Vậy chẳng phải là nói, tính đến nay đã hàng trăm vạn năm rồi sao?"
Lịch sử của Thần Vực không thể khảo chứng được, nhưng căn cứ theo sự phân chia niên đại, trăm vạn năm trước là thời kỳ hồng hoang, và giai đoạn từ thời kỳ suy tàn của Thần đạo đến trăm vạn năm nay được gọi là thời kỳ thượng cổ.
Long Đằng nói long cốt của Chân Long từ thời hồng hoang, tự nhiên phải có lịch sử trăm vạn năm.
Thật sự là không thể tưởng tượng, một khúc Long cốt có thể bảo tồn nguyên vẹn theo thời gian trăm vạn năm. Vậy chủ nhân của long cốt, thực lực của ông ta khi còn sống phải mạnh đến cỡ nào?
"Này, nhóc con ngươi biết thật không ít nhỉ. Đúng vậy, cây long cốt này đích thị là một vật từ trăm vạn năm trước! Nhưng bởi vì niên đại quá lớn, linh khí thần thánh trên cây long cốt này đã tiêu tán gần như không còn, cho nên ngươi cũng đừng mong tìm ra đạo thần bí mật gì trên người nó. Nhưng với bộ long cốt thời hồng hoang này, huyết mạch của ngươi sẽ tiến hóa thành huyết mạch vương tộc, điều này khá là đáng mong đợi đấy."
Long Đằng nhìn Diệp Viễn cười, tựa như đã nhìn thấu điều gì.
Trong lòng Diệp Viễn rùng mình, hình như lão gia hỏa này đã nhận ra chút gì.
Nhất cử nhất động của bản thân đều nằm dưới sự giám sát của hắn, e rằng hắn đã đoán được điều gì đó từ lâu.
Chỉ là Long Đằng dường như không có ác ý với mình.
Có điều nếu đối phương đã không vạch trần thì Diệp Viễn vẫn tiếp tục giả bộ hồ đồ.
Diệp Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Cây long cốt thời hồng hoang này cũng có thể nói là bảo vật của tiền bối, tại sao tiền bối lại muốn cho ta?"
Long Đằng cười phá lên một tiếng rồi nói: "Bộ xương già này của ta từ lâu đã mất đi tư cách thỉnh cầu Thần Cảnh. Có luyện mười cái long cốt thế này cũng chỉ lãng phí. Vậy chẳng bằng thuận tiện cho tiểu tử nhà ngươi."
Hai mắt Diệp Viễn híp lại, tựa hồ đoán được Long Đằng làm như vậy là có dụng ý.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Long Đằng đang có ý cố tình tu luyện cho mình. Nhưng hắn ta làm việc này với mục đích gì, Diệp Viễn cũng không hiểu.
Xem ra trong tình huống này, Diệp Viễn không có cách nào khác, cho dù là uống thuốc độc giải cơn khát, Diệp Viễn cũng sẽ uống!
Theo tin tức từ Triệu Thiên đưa tới, có thể thực lực của Cơ Thương Lan đã đạt tới thực lực của Thập Đại Thần Vương, tin tức này giống như một ngọn núi lớn đè ép trong lòng Diệp Viễn
Hắn hiện tại cần chính là thực lực!
Sức hấp dẫn của huyết mạch vương tộc đối với Diệp Viễn, vô cùng to lớn!
"Vậy đa tạ tiền bối! Diệp Viễn còn muốn hỏi thêm một câu, văn tự thần minh mà tiền bối nói lúc trước, rốt cuộc là cái gì? Lại có quan hệ gì với Thần Cảnh"
Chuyện tới nước này, Diệp Viễn đã mười phần xác định, vaen tự thần minh này tuyệt đối là thuộc loại Thần Cảnh cường đại gì đó.
Chính là làm thế nào sử dụng thứ này, Diệp Viễn lại như cũ không hiểu rõ.
Vì Long Đằng có thể gọi ra văn tự thần minh chỉ trong một hơi, nên hắn ta phải có chút hiểu biết về nó.
“Văn tự thần minh chính là bí mật của Long tộc, ngươi lại không phải là Long tộc, ta không thể nói cho người biết. Chờ ngươi hoàn toàn luyện hóa bộ long cốt này, trở thành huyết mạch vương tộc, ta sẽ nói chuyện văn tự thần minh cho ngươi." Long Đằng thản nhiên nói.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất