Chương 816. Cường thế kế thừa
Tuy rằng thân thể của Diệp Viễn cường hãn, nhưng muốn nói đánh bại Nạp Lan Hồng, chỉ e là phải tiêu phí một phen tay chân.
Không nghĩ tới, Nạp Lan Hồng lại trực tiếp nhận thua.
"Kiếm đoạn như người đoạn, không cần phải tỉ thí nữa!" Nạp Lan Hồng thất vọng nói.
Trận đại chiến có một không hai mà tất cả mọi người đều đặt nhiều kỳ vọng, không ngờ lại kết thúc ở hiệp này, khiến ai cũng phải kinh ngạc.
Diệp Viễn một quyền đánh gãy huyền khí, mọi người lại chẳng còn chút hoài nghi nào về thực lực của hắn!
Diệp Viễn kế thừa vị trí thiếu chủ này, đúng là danh xứng với thực!
Một võ giả Vô Lượng Cảnh, có thể là người đầu tiên vượt qua đại cảnh giới chiến thắng người đứng đầu trong số bảy thánh tử, còn có cái gì để nghi ngờ đây?
"Thiếu chủ uy vũ!"
"Thiếu chủ uy vũ!"
"Diệp Viễn thiếu chủ vạn thọ vô cương!"
Trong đám người, dần dần bộc phát ra những tiếng hò hét nhiệt liệt. Đến cuối cùng, đúng là nối liền thành một nhịp!
Hiển nhiên, Diệp Viễn dùng thực lực của chính mình chinh phục tất cả mọi người ở đây.
Nếu nói, lúc trước còn có người hoài nghi trong lòng về việc Diệp Viễn kế thừa vị trí thiếu chủ thì ngay lúc này đây tất cả mọi người đều kiên định ủng hộ quyết định của thánh chủ.
Nói đến cùng, đây là thế giới mà kẻ mạnh được tôn sùng!
Tiềm lực của Diệp Viễn đặt ở đây, theo thời gian, Diệp Viễn sẽ trở thành nhân vật cường đại hơn cả thánh chủ.
Một cường giả như vậy mới có thể dẫn dắt Thánh Địa Xích Hà trở lên lớn mạnh.
Thánh Địa suy tàn, Đồ U bế quan không ra, đã dần dần khiến cho mọi người mất đi lòng tin về Thánh Địa Xích Hà, không ít người đã bắt đầu trở lên hoảng loạn.
Loại cảm giác này không phải là chỉ có mười đại trưởng lão mới có, nó giống như một loại dịch bệnh thông thường, ở trong lòng mọi người bắt đầu sinh sôi.
Nội tâm bọn họ sợ hãi, sợ hãi có lẽ một ngày kia bọn họ sẽ phải phiêu bạt khắp nơi.
Loại sợ hãi này một khi bùng phát ra, sẽ khiến cả Thánh Địa Xích Hà sụp đổ.
Nhưng trải qua trận chiến này, Diệp Viễn đã khiến thâm tâm mọi người trở lên mạnh mẽ hơn.
Bọn họ đều xem trọng thiên phú của Diệp Viễn, chỉ cần hắn trưởng thành hơn, Thánh Địa Xích Hà sẽ một lần nữa tỏa sáng ở Bạch Vũ Vực!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Diệp Viễn đã giành được sự ủng hộ của tất cả mọi người!
Lúc này, mười đại trưởng lão vốn dĩ lòng còn nghi vấn, cũng ngầm thừa nhận sự thật là Diệp Viễn đã kế thừa ngôi vị thiếu chủ.
Chính Ngũ Tư Viễn cũng thức thời ngậm miệng lại.
Vẻ hưng phấn trên mặt Trầm Khâm hoàn toàn không thể che giấu.
Có thế nào hắn cũng không nghĩ đến, thực lực của Diệp Viễn đã cường hãn tới mức này rồi.
Xem ra, nhãn quang của thánh chủ quả nhiên ghê gớm!
Diệp Viễn giơ tay ra hiệu khiến mọi người im lặng. Rất nhanh cả quảng trường đều trở nên an tĩnh.
"Ta biết trong lòng mọi người còn nghi vấn về việc thánh chủ bế quan, chẳng qua mọi người nghĩ mà xem, nếu thánh chủ thật sự có chuyện gì, vậy ai là người đưa ta vào Xích Hà Cốc? Người lại vì cái gì dám tăng thêm số người tiến vào Xích Hà Cốc? Trạng thái của thánh chủ vẫn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của các ngươi! Mọi người lại nghĩ xem Đạo Huyền Cảnh tầng hai làm sao có thể dễ dàng đột phá như vậy? Trải qua nhiều năm bế quan, thánh chủ hẳn đã thu được thành quả muốn có, cho nên mới không chút do dự lựa chọn bế quan! Dù sao đối với Thánh Địa mà nói, thực lực của người mới quyết định vị trí tiêu chuẩn của Thánh Địa… Mọi người nói xem có phải hay không?" Diệp Viễn chậm rãi nói.
"Đúng vậy, sao ta lại ngốc như thế? Ngay cả điều này cũng không nghĩ đến!"
"Thánh chủ bế quan nhiều năm, còn không phải là vì suy nghĩ cho thánh địa sao, chúng ta lại hoài nghi người, thật sự là không nên!"
"Thiếu chủ, chúng ta ủng hộ người!"
Lòng người là một loại gì đó quả thực huyền diệu, đôi khi quá dễ dàng bị mê hoặc.
Thứ mà bọn họ cần chính là một người an ủi tâm lý.
Dưới sự dẫn dắt có chủ đích của Diệp Viễn, đầu tiên là chinh phục tâm lý của một bộ phận người, mà trong lúc bọn họ nghị luận, cũng rất nhanh cuốn hút những người khác.
Đương nhiên, loại dẫn dắt này, là dựa vào thực lực căn bản lớn mạnh của Diệp Viễn.
Hắn dùng thực lực của chính mình làm cho lời nói của mình trở nên thuyết phục, mọi người mới có thể lựa chọn tin tưởng hắn.
Có thể chọn ra một thiếu chủ cường hãn như thế này, trạng thái của thánh chủ có thể kém được hay sao?
"Thánh chủ bế quan là muốn tiến sâu vào Đạo Huyền Cảnh tầng hai, nên quản lý chuyện của Thánh Địa có chút lơ là, mới làm cho mọi người sinh ra một vài cách nghĩ không nên! Vì vậy, người mới muốn chọn ra thiếu chủ, ổn định lòng người, chủ trì đại cục! Diệp mỗ bất tài, do thánh chủ yêu mến, trong lúc đảm nhiệm trọng trách này, hy vọng chư vị ủng hộ!"
Trong lời nói của Diệp Viễn có lý có căn cứ, nghe quả là hợp tình hợp lý, lại xóa bỏ nghi ngờ trong lòng mọi người.
Dưới khán đài một loạt âm thanh trầm trồ khen ngợi, mọi người đều biểu thị sự ủng hộ đối với Diệp Viễn.
Diệp Viễn tiếp tục nói: "Nếu tất cả mọi người lựa chọn tín nhiệm Diệp mỗ, vậy Diệp mỗ sẽ đảm đương trọng trách tiếp nhận vị trí thiếu chủ này! Nhưng Diệp mỗ cũng cảnh cáo trước, về sau nếu còn có ai dám cố ý phát tán lời đồn, chửi bới thánh chủ, Diệp Viễn ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn! Thủ đoạn của Diệp mỗ, nói vậy mọi người chắc còn chưa biết qua. Nếu ai muốn xem thủ đoạn của Diệp mỗ, tất nhiên có thể thử xem!"
Khi nói chuyện, ánh mắt lơ đãng của Diệp Viễn cố ý quét qua phía Ngũ Tư Viễn, ý tứ cảnh cáo hàm xúc mười phần.
Đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên kinh hãi kêu một tiếng.
Một con rồng đen nhảy lên không trung, bay lượn trên bầu trời, chính là Hắc Phong!
Lúc này, Hắc Phong để lộ ra nguyên thể, thân hình đúng là dài trăm trượng, có thể nói là che lấp cả bầu trời!
Long uy mạnh mẽ, bao trùm cả quảng trường, làm cho người ta một trận tim đập thình thình.
"Rống..."
Ngoại trừ Trầm Khâm, các trưởng lão Vô Tướng Cảnh như đối mặt với kẻ địch, còn tưởng rằng có yêu thú xâm phạm Thánh Địa.
Giao long đại viên mãn Vô Tướng Cảnh, có thể nói là bất khả chiến bại với võ giả cùng cảnh giới.
Phía dưới này các trưởng lão Vô Tướng Cảnh cùng nhau xông lên, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của nó.
"Mọi người không cần hoảng sợ, con hắc giao này là người hầu của ta. Về sau, hắn chính là thần thú bảo hộ của Thánh Địa Xích Hà!" Diệp Viễn cất cao giọng nói.
Nghe những lời ấy, nét mặt kinh hoàng của mọi người nháy mắt biến thành kinh ngạc!
Có lầm không?
Một võ giả Vô Lượng Cảnh, vậy mà thu nhận một yêu thú cấp tám làm nô bộc?
Nhất là Ngũ Tư Viễn, khuôn mặt biểu tình cực kỳ khó coi. Đồng thời, trong lòng cũng là âm thầm nghĩ có chút may mắn.
May mà hôm nay Diệp Viễn thắng, nếu Diệp Viễn thua, người đầu tiên phải chết e là Ngũ Tư Viễn hắn.
Có một thần thú cấp tám đại viên mãn ở phía sau làm nô bộc, đủ để Diệp Viễn hoành hành ngang dọc ở Thánh Địa Xích Hà rồi!
Cho dù là đại trưởng lão Trầm Khâm, cũng không phải là đối thủ của con hắc giao này!
Sự xuất hiện của Hắc Phong đã đánh tan tia nghi ngờ cuối cùng của mọi người.
Có hậu thuẫn lớn mạnh như vậy, còn có ai dám nghi ngờ vị thiếu chủ quyền uy này?
"Hắc Phong, phía trước cửa thánh điện có một hồ sâu, về sau ngươi sẽ sống ở đó!" Diệp Viễn phân phó.
"Vâng, chủ nhân!" Hắc Phong thốt lên.
Nói xong, Hắc Phong hoá thành một đường màu đen, một đầu chui vào hồ sâu trước cửa thánh điện.
Lúc này, mọi người nhìn thấy ánh mắt của Diệp Viễn lại thay đổi.
Chức danh thiếu chủ tuy lớn, nhưng thực lực của Diệp Viễn dù sao vẫn quá thấp. Ở trong mắt rất nhiều người, người chủ trì đại sự vẫn là đại trưởng lão.
Nhưng có Hắc Phong, Diệp Viễn tự mình có thể thống ngự thực lực của cả Thánh Địa!
Lúc này, đại trưởng lão Trầm Khâm cùng hai vị trưởng lão của thánh điện khác bỗng nhiên đứng dậy, hướng về Diệp Viễn quỳ lạy nói: "Mong Diệp Thiếu chủ dẫn dắt Thánh Địa Xích Hà phục hưng vinh quang trở lại!"
Ngay cả đại trưởng lão cũng bái phục, những người khác còn có thể nói gì?
Nhất thời, tất cả mọi người trong đó gồm cả mười đại trưởng lão đều quỳ xuống, quảng trường vang lên tiếng hô như núi rít biển gào: "Mong Diệp thiếu chủ dẫn dắt Thánh Địa Xích Hà phục hưng vinh quang trở lại!"