Chương 818. Mua bán linh dược
Cuối cùng Diệp Viễn vẫn là tiếp nhận lời xin lỗi của Ngũ Tư Viễn, hơn nữa còn giúp Ngũ Kiếm Đồng luyện chế Khải Linh Đan siêu phẩm!
Ngay cả Ngũ gia cũng không chống đỡ được, bảy gia tộc khác làm sao có thể chống đỡ nổi?
Kết quả là, một đám bọn họ từng người từng người tranh nhau thể hiện lòng trung thành với Diệp Viễn.
Thu phục mười đại gia tộc, hội trưởng lão coi như hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay Diệp Viễn.
Với tài năng luyện đan của Diệp Viễn, thời gian mười đại gia tộc tìm đến hắn ngày càng nhiều hơn. Về sau bọn họ có bất kỳ tâm ý sai lệch nào, tự nhiên cũng phải cân nhắc cho kỹ.
Thu phục xong hội trưởng lão, cuối cùng nguy cơ của thánh địa Xích Hà coi như bước đầu vượt qua.
Đại trưởng lão Trầm Khâm cũng toát hết mồ hôi, đưa mắt nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt thán phục.
Nếu không phải có Diệp Viễn, e là cả thánh địa Xích Hà đều phải lâm vào một nguy cơ lớn.
Một khi nội bộ hỗn loạn, e là các thánh địa khác trong Bạch Vũ Vực đều nhìn ra sơ hở. Đến lúc đó, thánh địa Xích Hà sẽ nguy hiểm.
Một ngày này, một mình Diệp Viễn đi tới cửa hàng Thiên Duyên.
Trong mật thất, Thải Nguyệt vừa thấy Diệp Viễn đến, cả người như muốn dán chặt vào Diệp Viễn.
"Diệp thiếu chủ, hiện tại người thăng quan tiến chức rồi là bỏ quên ta ở một góc luôn nha! Mấy ngày này, ta nhớ người muốn chết!"
Sự yêu mị này, thật sự là đến từ bên trong xương cốt, muốn nuốt hết tâm tư người ta.
Nghe những lời này, rõ ràng biết nàng ta đang câu dẫn ngươi, nhưng ngươi lại vẫn không giữ được mình.
Diệp Viễn ôm lấy bờ vai thơm của Thải Nguyệt, rồi mang nàng ta ấn ngồi trên ghế, sau đó chính mình ngồi sang chiếc ghế bên cạnh.
"Thải Nguyệt tỷ tỷ, đừng dùng chiêu này với ta, vô dụng thôi. Lần này tìm đến Thải Nguyệt tỷ tỷ, là nhờ Thải Nguyệt tỷ tỷ giúp ta một việc." Diệp Viễn cười nói.
Vẻ mặt Thải Nguyệt u oán nhìn Diệp Viễn nói: "Tỷ tỷ đây là một tấm chân tình, ngươi lại cho rằng ta lòng lang dạ thú! Thôi bỏ đi, Diệp thiếu chủ có gì phân phó, cứ việc nói. Cho dù không nhìn mặt mũi lệnh bài hoàng kim, chỉ cần nhìn khuôn mặt thiếu niên anh tuấn của Diệp thiếu chủ, tỷ tỷ cũng không dám không làm đâu!"
Diệp Viễn lên làm thiếu chủ, một tỷ nguyên tinh tất nhiên là không nói chơi, sớm đã sai người đưa tới cửa hàng Thiên Duyên rồi.
Chẳng qua từ sau lần đấu giá trước, đây là lần đầu tiên Diệp Viễn đến cửa hàng Thiên Duyên.
Đối với cám dỗ cực hạn này của Thải Nguyệt, thật ra Diệp Viễn rất hưởng thụ, nhưng sẽ không dễ dàng mắc lừa.
Nói tới nói lui, chẳng phải là Thải Nguyệt chỉ muốn thăm dò đáy lòng của Diệp Viễn thôi sao?
Muốn nói Thải Nguyệt thực động lòng gì đối với mình, đánh chết Diệp Viễn cũng không tin.
Trong lòng Thải Nguyệt tự nhiên rất mất hứng, với kỹ thuật mị hoặc của nàng, cho dù là ai cũng sẽ mắc câu. Nhưng tên tiểu tử trước mắt này, đến nhìn mình hắn cũng không liếc lấy một cái.
"Ta muốn một ít linh dược cấp chín, đây là danh sách. Ngoài ra, ta còn muốn nhờ một người ra tay, giúp ta luyện chế một loại đan dược cấp chín." Diệp Viễn nói.
Trong lòng Thải Nguyệt cả kinh, không nghĩ tới Diệp Viễn vừa mở miệng lại chính là đan dược cấp chín!
Chỉ là Thải Nguyệt vẫn là có chút nghi hoặc, cửa hàng Thiên Duyên còn có cường giả Đan Đế, mời bọn họ ra tay là được rồi, tại sao phải mời thêm một người khác ra tay?
"Tỷ tỷ không cần suy đoán, đan dược này người bình thường không luyện chế được, không có người này ra tay không thể thành." Hiển nhiên Diệp Viễn nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thải Nguyệt nên cười nói.
Thải Nguyệt thản nhiên cười nói: "Tâm tư của Diệp thiếu chủ thật tinh tế, ngay cả tỷ tỷ nghĩ cái gì cũng biết! Thải Nguyệt dành cho thiếu chủ một tấm chân tình mà Diệp thiếu chủ ghét bỏ Thải Nguyệt là vì xem ta như cành liễu tàn sao?"
Diệp Viễn cười nói: "Sao có thể? Tỷ tỷ mê người như thế, làm gì có nam nhân nào không động tâm?"
“Vậy vì cái gì, con mắt của Diệp thiếu chủ cũng không liếc tỷ tỷ lấy một cái?"
Diệp Viễn cười mà không nói, cũng không tiếp lời.
Thải Nguyệt thổi Diệp Viễn một hơi, cười tủm tỉm tiếp nhận danh sách trong tay Diệp Viễn, nói: "Thiếu niên cậu, đúng là trời sinh đã có một bộ thất khiếu nhanh nhạy! Chính là mấy lão già này, chỉ sợ không hiểu được tâm tư tinh tế của cậu thôi! Được rồi, tỷ tỷ nhìn xem, cuối cùng là cậu muốn luyện chế cái đan dược cấp chín gì. Ta có thể nói cho cậu biết, linh dược cấp chín đều rất đắt tiền nha..."
Thải Nguyệt vừa nói chuyện, vừa xem xét danh sách. Nói một nửa, nét yêu mị trên khuôn mặt biến mất, thay vào đó là biểu tình chấn kinh.
"Tiên Vũ Bàn Đào, Địa Linh Quy Xác..., đây... ngươi muốn những linh dược này, ngươi xác định thánh địa Xích Hà có đủ khả năng?" Thải Nguyệt quá sợ hãi nói.
Linh dược mà Diệp Viễn muốn, mỗi một loại đều là vật trân quý của thiên địa, giá cả không phải đắt bình thường, hơn nữa có loại còn là có giá nhưng chẳng nơi nào bán!
Diệp Viễn mua mấy linh dược này, đủ để cho thánh địa Xích Hà phá sản!
Cho nên Thải Nguyệt nhìn thấy danh sách này mới có thể kinh ngạc như thế.
Cường giả của Đạo Huyền Cảnh cực kỳ giàu có, nhất là cường giả Đạo Huyền khai tạo thánh địa, còn giàu có hơn cường giả Đạo Huyền Cảnh bình thường gấp trăm lần!
Nhưng cho dù vậy, thánh địa Xích Hà cũng gánh vác không nổi giá cả của những linh dược này.
Diệp Viễn cười nói: "Tỷ tỷ cứ an tâm, ta đâu có nói tiền này do thánh địa Xích Hà bỏ ra."
Thải Nguyệt sửng sốt: "Chẳng lẽ Diệp thiếu chủ đang đùa với ta? Không phải thánh địa bỏ ra, chẳng lẽ do ngươi bỏ ra? Đừng quên, ngươi ngay cả một tỷ nguyên tinh cũng chẳng bỏ ra được."
Diệp Viễn cười nói: "Tỷ tỷ cũng biết vì sao cửa hàng Thiên Duyên các người cho ta lệnh bài hoàng kim?"
Thải Nguyệt lại là sửng sốt, lắc đầu nói: "Đây là bí mật của cửa hàng chúng ta, cấp bậc của ta không đủ, cho nên..."
Hiển nhiên Thải Nguyệt đã nghe qua tin tức này, nhưng cấp bậc không cao, căn bản là không có tư cách để biết.
Đối với một thánh địa nhất phẩm mà nói, cảnh giới Vô Tướng Cảnh của nàng ta quá thấp.
Bên trên muốn nàng ta tận lực thỏa mãn tất cả yêu cầu của Diệp Viễn, những cái khác Thải Nguyệt cũng không cần biết.
Diệp Viễn cười đưa một miếng ngọc bội cho Thải Nguyệt, nói: "Nếu tỷ tỷ không biết, ta đây cũng không tiện nhiều lời. Tỷ tỷ giao miếng ngọc bội này cùng danh sách cho cửa hàng, người bên trên tự nhiên sẽ đáp ứng."
Thải Nguyệt nửa tin nửa ngờ tiếp nhận ngọc bội, bản năng muốn dùng thần thức thăm dò, Diệp Viễn cũng cảnh cáo nói: "Ta đã đặt lệnh cấm chế bên trong ngọc bội, tỷ tỷ không nên điều tra thì hơn, nếu không để bên trên biết được, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ sợ cũng sẽ bị trọng phạt! hai vật này, tỷ tỷ nhất định phải truyền đi theo con đường bảo mật cao nhất."
Trong lòng Thải Nguyệt cả kinh, vội vàng thu hồi thần thức.
Diệp Viễn cùng nàng nói chuyện vẫn cực kỳ lễ độ, hơn nữa nụ cười khách khí, cả người và vật đều là một bộ dạng vô hại.
Nhưng là Thải Nguyệt lại biết, một thiếu niên có thể làm cho tổng bộ ban hạ lệnh bài hoàng kim, tuyệt đối sẽ không đơn giản.
Nếu là thiếu niên khác cảnh cáo Thải Nguyệt như vậy, chắc chắn nàng ta sẽ chỉ cười.
Nhưng là Diệp Viễn nói, nàng ta không thể không thận trọng!
Thải Nguyệt biết rõ, thiếu niên này là một truyền kỳ. Nếu đã nói ra nhừng lời như vậy, tuyệt đối không chỉ là lời nói đe dọa.
Huống hồ có thể buôn bán nhiều linh dược quý hiếm như vậy, chắc chắn là đan dược vô cùng trân quý!
Càng nghĩ, Thải Nguyệt càng muốn biết nội dung bên trong miếng ngọc bội. Nàng ta rất khó tưởng tượng được, một miếng ngọc bội nho nhỏ lại có thể khiến cho tổng bộ ban hạ lệnh bài hoàng kim!
"Diệp thiếu chủ đừng nói dọa người như vậy, sẽ khiến trái tim nhỏ bé của tỷ tỷ sợ hãi đó. Không xem thì không xem thôi, có gì to tát đâu chứ?" Thải Nguyệt u oán nói.
Vẫn là biểu cảm mê hoặc chết người không cần đền mạng, nhưng trên mặt Thải Nguyệt lại thêm một chút hương vị khó hiểu.