Chương 823. Nguy cơ đến trong yên lặng
Tôn Bá biến sắc, kinh ngạc nói: "Thế mà ngươi lại nói giống hệt chủ nhân! Chủ nhân biết côn pháp của La Thông chưa đến cảnh giới, nên để hắn đi mài giũa côn pháp, tìm được cửa đột phá!"
La Thông nghe xong kinh ngạc nói: "Ngươi nói cái gì? Vì nguyên nhân này mà sư phụ mới lệnh ta đi khiêu chiến vị thiên tài tuổi trẻ kia sao?"
Tôn Bá gật đầu nói: "Đúng vậy! Đây là ý của chủ nhân, chỉ là người nói muốn thiếu gia tự lĩnh ngộ, nên không nói cho người biết. Thiếu niên này, thật là kỳ quái!"
La Thông nhìn Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
Rõ ràng tuổi thiếu niên này không chênh lệch lắm so với mình, nhưng bộ dáng như ông cụ non kia thật đúng là dọa người.
Bây giờ, La Thông hết sức nghi ngờ về sự lợi hại của Diệp Viễn.
Có thể nói ra lời giống sư phụ mình như đúc, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
"Được, ta sẽ trở về hỏi sư phụ. Nếu ta biết ngươi lừa ta, toàn bộ thánh địa của các ngươi nên chuẩn bị chờ bị hủy diệt đi!” La Thông hừ lạnh một tiếng, thu côn rời đi.
Tôn Bá cũng theo sát phía sau, hai thân ảnh dần dần biến mất trước tầm mắt của mọi người.
Nhìn lão già sâu không lường trước kia rời đi, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Áp lực mà Tôn Bá mang cho bọn họ quá lớn, như một sợi dây đang căng lên làm bọn họ không dám thả lỏng một chút nào.
Tuy nhiên, ánh mắt của các trưởng lão nhìn về phía Diệp Viễn có chút phức tạp.
Thực lực của Tôn Bá ít nhất cũng là Huyền nhị trọng, thậm chí là Huyền tam trọng, vậy mà lại luôn mồm kêu sư phụ La Thông là chủ nhân, điều này cho thấy thực lực của vị sư phụ kia nhất định càng là sâu không lường được!
Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Diệp Viễn như là quen biết với Đổng Phi Dương kia, chuyện này cũng quá kỳ lạ.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, chuyện này cũng không quan trọng lắm. Chỉ cần Diệp Viễn vẫn canh giữ thánh địa Xích Hà là đủ rồi.
Thực lực của Diệp Viễn càng mạnh, thì tiền đồ của thánh địa Xích Hà trong tương lai cũng càng lớn, mà gia tộc bọn họ cũng sẽ được lợi theo.
Sự xuất hiện của La Thông và Tôn Bá đã mang đến sự xáo động mạnh mẽ đến Bạch Vũ Vực.
Gần như mỗi nơi có thánh địa, đều bị bọn họ càn quét một lần.
Những thánh địa không có mắt nhìn người còn bị Tôn Bá dạy dỗ một trận, thậm chí là phế bỏ những trưởng lão cùng cảnh giới!
Những thiên tài trẻ tuổi đó cũng bị La Thông đánh đủ, thậm chí phế bỏ.
Chỉ có thánh địa Xích Hà không bị hao tổn gì.
Thông qua chuyện này, uy vọng của Diệp Viễn ở thánh địa Xích Hà cũng tăng vọt lên.
Mà Diệp Viễn luyện chế đan dược giúp những thiên tài trẻ tuổi ở thánh địa thuận lợi đột phá bình cảnh.
Trong đó Ngũ Kiếm Đồng lại được lợi nhiều nhất.
Diệp Viễn giúp hắn luyện chế một viên Khải Linh Đan cực phẩm, sau khi hắn ăn vào, đã đột phá khỏi xiềng xích, đạt đến Thiên Khải Cảnh.
Ngũ Kiếm Đồng biết, cả đời này của hắn cũng không đuổi kịp bước chân của Diệp Viễn nên cũng chẳng sợ hắn đột phá Thiên Khải Cảnh.
Sau chuyện này xảy ra, thánh địa Xích Hà tiến vào một thời kỳ tương đối bình yên.
Mà Diệp Viễn cũng không biết, một nguy cơ to lớn đang nổi lên từ bên trong.
Lúc này, trong Hạo Nhật Thành ở vùng Đại Tương xa xôi, cuối cùng Chu Ngạn cũng chờ được tin tức của Diệp Viễn!
"Ngươi nói Diệp Viễn là dân bản xứ, nhưng trong vòng một năm đã lên làm thiếu chủ của thánh địa cửu phẩm? Hơn nữa, thực lực có thể ngang với võ giả Thiên Khải Cảnh? Ngươi chắc chắn không nói đùa chứ?” Nghe được tin tức này, tâm tình của Chu Ngạn không thể nào tốt được.
Thuộc hạ Chu Vũ được hắn phái đi điều tra cẩn thận nói: "Là sự thật! Thuộc hạ đã phái người ẩn núp ở thánh địa Xích Hà một tháng, thiếu chủ mới của bọn họ chắc là Diệp Viễn được thiếu gia nhắc đến. Lúc ấy còn định bắt sống Diệp Viễn trở về, nhưng không biết Diệp Viễn đã dùng thủ đoạn gì mà hàng phục được hắc giao cấp tám đại viên mãn sắp hóa rồng, đám thuộc hạ căn bản không phải là đối thủ của hắn nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ!"
"Hắc giao cấp tám đại viên mãn? Ngươi chắc chắn tin tức này không sai chứ! Hắn chỉ ở Vô Lượng Cảnh, làm sao có thể thu phục được hắc giao cấp tám đại viên mãn?” Chu Ngạn không tin nói.
Chu Vũ nói: "Khi thuộc hạ nghe được tin tức này cũng có chút không dám tin, nhưng chuyện này là sự thật. Ngày Diệp Viễn kế vị, chỉ dùng một chiêu đã đánh bại một trong bảy người mạnh nhất trong bảy thánh tử, sau đó thả hắc giao ra. Những người ở thánh địa Xích Hà đều thấy được cảnh này, không thể nào là giả được."
Sắc mặt Chu Ngạn trầm như nước, trong lòng bỗng nhiên bực bội vô cùng.
Không biết vì sao trong nội tâm hắn lại sinh ra một tia uy hiếp!
Lúc hắn nhìn thấy Diệp Viễn ở hạ giới, Diệp Viễn chỉ là một võ giả Hồn Hải Cảnh. Mà từ lúc đó đến nay đã qua bao lâu đâu chứ, không ngờ tốc độ tu luyện của Diệp Viễn lại nhanh như vậy, đã đến Vô Lượng Cảnh, hơn nữa thực lực còn ngang với Thiên Khải Cảnh!
Nếu cứ theo tốc độ này chuyện Diệp Viễn theo kịp thực lực của mình không phải là không thể!
Bị một tên thổ dân như Diệp Viễn vượt mặt như vậy, Chu Ngạn tuyệt đối không cho phép! Huống chi, Diệp Viễn còn là tình địch lớn nhất của mình!
Qua mấy năm nay, Chu Ngạn thường xuyên thấy vẻ mặt ái mộ và chờ đợi trên mặt của Nguyệt Mộng Ly, chuyện này khiến lòng tự trọng của hắn tổn thương sâu sắc.
Trên thế giới này ai cũng có thể mạnh hơn hắn, nhưng chỉ Diệp Viễn là không thể!
Ngay từ đầu Chu Ngạn không để Diệp Viễn vào mắt, nhưng nghe được tin tức này, hắn không thể không nhìn vào tình địch thổ dân này.
Tốc độ tu luyện của Diệp Viễn quá kinh người!
"Chu Vũ, đến thánh địa Xích Hà một chuyến với ta!” Chu Ngạn trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên nói.
"Vâng, thiếu gia!"
Chu Vũ rất hiểu Chu Ngạn, khi hắn nghe được tin tức này hắn đã biết Diệp Viễn không thể sống thêm nữa.
Cho nên khi nghe mệnh lệnh của Chu Ngạn, hắn cũng không hề ngạc nhiên.
…
Ở một nơi nào đó trên một hòn đảo nhỏ ở Thần Vực, phong cảnh xinh đẹp làm cho người ta cảm giác như lạc vào chốn đào nguyên - bồng lai tiên cảnh.
Trên đảo có một đỉnh núi nhỏ, trên đó có một đình nghỉ chân, dưới đình đặt một bàn đá.
Một người trung niên và một ông lão ngồi hai đầu bàn đá đánh cờ.
Lão già cầm quân màu đen, đặt xuống bàn cờ, cười to nói: "Chung Tử Trăn, ngươi lại thua rồi! Mười ngày này, ngươi chưa thắng ta một ván nào! Đường đường là một Hồn Võ Thần Vương, lại chơi cờ dở như vậy, không giống ngươi một chút nào!"
Hóa ra người trung niên kia lại chính là Hồn Võ Thần Vương Chung Tử Trăn trong truyền thuyết!
Chung Tử Trăn cười nói: "Không biết vì sao gần đây luôn cảm thấy bồn chồn không yên, như có chuyện gì sắp xảy ra."
Lão giả biến sắc nói: "Tu vi đã đến cảnh giới như ngươi và ta rồi đều có thể nhìn trộm thiên đạo. Ngươi có cảm giác như thế, sợ là sắp xảy ra chuyện lớn rồi!"
Chung Tử Trăn khẽ gật đầu nói: "Những năm gần đây, những thế lực ngầm ở Thần Vực đã bắt đầu hành động, sợ không bao lâu nữa sẽ xảy ra chuyện lớn. Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi và ta cũng khó thoát khỏi vòng xoáy này!"
Lão giả khe khẽ thở dài nói: "Tu vi ngươi và ta đã đến cảnh giới này rồi làm sao có thể phân tâm với những chuyện bình thường. Ngoại trừ Thần Cảnh thì còn có gì làm ngươi và ta xúc động?"
...