Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 824. Ngươi, đã trở lại!

Chương 824. Ngươi, đã trở lại!
"Dưới một cái tổ phải có một quả trứng chết? Năm đó cường giả Thần Cảnh rất nhiều nhưng không phải chỉ trong một đêm cũng tan thành khói bụi đó sao? Ngươi và ta sao có thể chạy thoát khỏi vòng xoáy này chứ?” Chung Tử Trăn nói.
"Lại nói, năm đó Dược Vương Điện đổi chủ trong một đêm, cũng là chuyện khó hiểu. Đến bây giờ, cũng không ai biết được nguyên nhân. Xem ra lần này ở Thần Vực có rất nhiều chuyện mà ta và ngươi không thể kiểm soát được rồi!” Lão giả thở dài.
Sắc mặt Chung Tử Trăn thay đổi, cũng bất đắc dĩ gật đầu.
Đúng lúc này, không gian trước mặt hai người gợn lên một tầng sóng, một con hạc giấy màu vàng xuyên qua bay đến trước mặt Chung Tử Trăn.
Hạc giấy rung cánh, như thể nói cho Chung Tử Trăn biết chuyện gì đó.
"Xem ra ngươi có khách đến, vậy lão phu đi đây.” Lão giả nói.
Chung Tử Trăn xua tay nói: "Ngươi cứ ngồi uống trà một lát, rất nhanh ta sẽ trở lại. Thua ngươi nhiều ngày như vậy, ta cũng muốn hòa một ván."
Nói xong, Chung Tử Trăn bước một bước rồi biến mất ngay tại chỗ.
Ngoài đảo, một lão giả đang chắp tay đứng rất cung kính.
Nếu để người ngoài biết được nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc.
Lão giả này chính là đại trưởng lão của cửa hàng Thiên Duyên đã cho Diệp Viễn lệnh bài hoàng kim, là cường giả Đạo Huyền Cảnh tầng tám!
Nhưng đối mặt với một Hồn Võ Thần Vương, ngay cả thở mạnh hắn cũng không dám.
Đột nhiên, không gian trước mắt vặn vẹo, một người trung niên chậm rãi từ hư không bước ra.
"Lý Nghiêu - Cửa hàng Thiên Duyên xin bái kiến Hồn Võ Thần Vương!” Đại trưởng lão khom người hành lễ.
Chung Tử Trăn chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói: "Nói đi, hôm nay tâm tình ta không tốt, nếu không cho ta một lý do chính đáng, thì đừng trách ta đi nói chuyện với Trác Ngọc Hải."
Tuy thuật luyện đan của Chung Tử Trăn rất nghịch thiên, nhưng người tìm hắn luyện đan lại cực ít.
Tính tình hắn rất cổ quái, cũng rất ít khi ra tay. Nếu làm phiền hắn thậm chí hắn sẽ ra tay giết người, căn bản không cần lý do.
Đến lúc đó đan còn chưa luyện thì mạng đã không còn.
Trác Ngọc Hải mà Chung Tử Trăn nhắc đến chính là tổng hội trưởng của cửa hàng Thiên Duyên. Lý Nghiêu biết, có thể để Chung Tử Trăn xuất hiện, hơn phân nửa đều nhìn trên mặt mũi của tổng hội trưởng. Lý Nghiêu nghe Chung Tử Trăn nói xong, trong lòng run lên một chút.
Không biết xui xẻo thế nào lại chọn đúng lúc tên sát tinh này có tâm trạng không tốt chứ?
"Thật ra cửa hàng Thiên Duyên vừa nhận được một tin tức, thiếu chủ của thánh địa cửu phẩm ở Bạch Vũ Vực tên là Diệp Viễn. Hắn nói hắn là người quen của đại nhân, chỉ cần chúng ta đưa tin tức này đến, nhất định đại nhân sẽ đồng ý luyện chế đan dược cho hắn.” Lý Nghiêu cung kính nói.
Lời này của Lý Nghiêu đã trực tiếp bán đứng Diệp Viễn.
Đối mặt với cường giả Hồn Võ Thần Vương như vậy, Lý Nghiêu không thể không cẩn thận. Cho nên theo ý tứ trong lời nói của hắn thì cửa hàng Thiên Duyên chỉ phụ trách truyền lời mà thôi, còn chuyện khác thì không có liên quan.
Nếu không phải bị hai đan phương của Diệp Viễn mê hoặc và lại muốn kết giao với thiên tài đan sư tương lai này, sao đại trưởng lão Lý Nghiêu lại tự mình đến bái kiến Chung Tử Trăn chứ?
Nghe Lý Nghiêu nói xong, Chung Tử Trăn nhăn mày lại: "Chẳng lẽ các ngươi thấy bổn tọa rảnh rỗi đến nỗi đi kết bạn với một tên thiếu chủ thánh địa cửu phẩm sao? Nhưng ta cũng có chút tò mò, vị thiếu chủ kia đã cho các ngươi bao nhiêu chỗ tốt mà có thể làm đích thân ngươi đến tìm ta."
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên trong lòng, rất rõ ràng là Chung Tử Trăn đã nổi giận.
Lý Nghiêu biến sắc, trong lòng thầm mắng Diệp Viễn.
Thật là bị quỷ mê tâm trí, lại tin tưởng Diệp Viễn có giao tình với Hồn Võ Thần Vương! Chung Tử Trăn nghe tên của Diệp Viễn một chút phản ứng cũng không có, trái lại còn giận dữ.
Nhưng hắn đồng ý đi đến đây cũng ôm một tia may mắn.
Thiên phú luyện đan của Diệp Viễn quá mức yêu nghiệt, so với các thiên tài trẻ tuổi khác thì không cùng một cấp bậc.
Chỉ bằng việc này, nói không chừng hắn quen biết với Hồn Võ Thần Vương thì sao!
Cũng có thể Diệp Viễn là hậu duệ của Chung Tử Trăn.
Nhưng bây giờ xem ra hắn là cái rắm đó!
Toàn bộ cửa hàng Thiên Duyên bị Diệp Viễn hại thảm rồi.
Đường đường Hồn Võ Thần Vương, sao có thể luyện đan cho một thiếu chủ thánh địa cửu phẩm chứ?
Lý Nghiêu vội vàng khom người hành lễ nói: "Đại nhân bớt giận! Hắn nói chỉ cần ta nói câu này với đại nhân, đại nhân nghe xong nhất định sẽ đồng ý giúp hắn luyện đan!"
Chung Tử Trăn không kiên nhẫn nói: "Cút đi, bổn tọa không rảnh nghe ngươi nói những lời vô nghĩa!"
Nói xong, không gian vặn vẹo một lần nữa, Chung Tử Trăn xoay người rời đi.
Lý Nghiêu khẩn trương, nếu Chung Tử Trăn đi mất, tình hình bên trong của cửa hàng Thiên Duyên sẽ đắc tội không ít người.
Diệp Viễn có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra hai phương thuốc luyện đan nghịch thiên như thế thì chắc chắn vẫn còn không ít.
Một khi đắc tội Diệp Viễn, đừng nói là lần mua bán này không thành, về sau xem chừng cũng sẽ thất bại.
"Trở về treo mộ thông, mãi mãi biết lòng người! Chẳng lẽ tên tiểu tử này lừa ta sao?"
Lý Nghiêu trong cái khó ló cái khôn, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Hắn tin lấy thính lực của Hồn Võ Thần Vương có thể nghe được câu này.
Nếu người ta không phản ứng gì thì hắn cũng chỉ đành rời đi.
Thật ra Lý Nghiêu cũng là ôm tâm tư chữa ngựa chết thành ngựa sống, không nghĩ rằng sau khi nghe hắn lẩm bẩm câu này thân hình của Chung Tử Trăn lại cứng đờ, không gian khôi phục lại bình thường.
"Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Chung Tử Trăn nhíu mày nói.
"Bẩm đại nhân, thiếu niên kia nói là ‘trở về treo mộ thông, mãi mãi biết lòng người!” Lý Nghiêu vội vàng nói.
Sắc mặt Chung Tử Trăn trầm xuống, trong ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
Sau một lúc, Chung Tử Trăn đột nhiên hỏi: "Ngươi chắc chắn người truyền câu nói này là một thiếu chủ thánh địa cửu phẩm?"
Lý Nghiêu gật đầu nói: "Đúng vậy! Chỉ là thiếu niên này so với các thiên tài bình thường có chút khác biệt!"
"Hửm? Sao lại khác biệt, nói nghe thử xem.” Thần sắc Chung Tử Trăn đã khôi phục bình thường, Lý Nghiêu cũng không nhìn ra hắn nghĩ gì.
Nhưng thấy Chung Tử Trăn hỏi, Lý Nghiêu cũng không dám giấu giếm, kể hết mọi chuyện về Diệp Viễn.
Tin tức của Diệp Viễn, cửa hàng Thiên Duyên vẫn luôn chú ý, cho nên đại trưởng lão như hắn đều biết rất rõ.
Nghe xong, Chung Tử Trăn bỗng nhiên nói: "Để linh dược lại, ngươi có thể đi!"
Lý Nghiêu cả kinh, có chút không dám tin.
Sắc mặt Chung Tử Trăn trầm xuống, nói: "Không nghe thấy sao?"
Cả người Lý Nghiêu chấn động, vội vàng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho Chung Tử Trăn.
Chung Tử Trăn nhận nhẫn trữ vật, xoay người rời đi.
"Rốt cuộc lai lịch của Diệp Viễn là gì lại có thể làm Hồn Võ Thần Vương đồng ý luyện đan cho hắn! Hơn nữa thuật luyện đan của Hồn Võ Thần Vương cực kỳ quý giá, giá cả có thể gấp mấy lần. Nhưng lúc này, Hồn Võ Thần Vương lại chẳng mở miệng nói giá!” Lý Nghiêu khiếp sợ nói.
Trong ấn tượng của Lý Nghiêu, Diệp Viễn lại càng trở nên thần bí khó lường.

Thân hình Chung Tử Trăn lại xuất hiện dưới đình nghỉ chân một lần nữa.
"Thật là chậm! Không nghĩ rằng ngươi lại ở ngoài lâu như vậy.” Lão giả vừa cười vừa nhấp ngụm trà nói.
Chung Tử Trăn cười khổ đáp: "Tống Thu Vũ, chắc lần này không thể giữ ngươi lại rồi, lần sau chúng ta chơi tiếp!"
Lão giả hơi kinh ngạc, nhưng không nói gì, gật đầu rồi rời đi.
Lão già đi rồi, Chung Tử Trăn nhìn về phương xa, có chút thất thần nói: "Ngươi, đã trở lại!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất