- Ha ha, vậy thì không có khả năng!
Jackson cười nói:
- Tuy rằng ngành phân phối nằm ở tầng hai, nhưng anh không xuống dưới được đâu.
- Di? Vì sao vậy?
Minh Diệu kỳ quái nhìn Jackson nói:
- Tôi vừa mới chứng kiến ở cuối hành lang có thang máy, dùng thang máy không phải xuống được sao?
- Đương nhiên là không được!
Jackson lắc đầu:
- Thang máy có công năng phân biệt thẻ, hiện tại thả cấp một của anh không thể thông qua, nhất định phải có thẻ cấp hai của tổ trưởng anh mới qua được!
- Nguyên lai là như vậy!
Minh Diệu gật đầu nói:
- Nguyên lai tôi nhìn thấy thẻ của tổ trưởng không giống như thẻ của tôi, thì ra cấp bậc của hắn cao hơn. Đây đúng là chuyện vô cùng phiền phức, gần đây thực nghiệm bề bộn nhiều việc, chỉ sợ tổ trưởng không có nhiều thời gian như vậy…
- Có lẽ tôi có thể giúp anh!
Jackson liếc mắt nói:
- Tôi cũng là tổ trưởng tổ thực nghiệm. Cũng có thẻ cấp hai, có lẽ tôi có thể giúp anh xuống tầng hai xin một xâu chuỗi…
- Di? Có thể sao?
Hai mắt Minh Diệu chợt tỏa sáng:
- Thật sự có thể sao? Sẽ không gây phiền toái cho anh chứ?
- Hắc hắc, sẽ không đâu!
Jackson đi tới bên người Minh Diệu, bàn tay nhìn qua như thật tự nhiên đặt lên vai hắn:
- Nhưng nói đi nói lại, tổ trưởng của anh cùng anh nhận thức nhau khi nào vậy?
Minh Diệu cau mày, thật không nghĩ qua báo ứng lại tới nhanh như vậy. Vừa rồi hắn ở trong hành lang mới động tay động chân với một nam nhân, kết quả chỉ mười mấy phút sau hắn lại bị người động tay động chân với chính mình. Mặc dù nhìn qua giống như nói chuyện phiếm đơn thuần, nhưng bàn tay đặt trên vai mình lại có chút không thành thật, không ngừng sờ soạng qua lại.
- Nói như vậy anh cũng có thể đi xuống tầng hai sao?
Minh Diệu giả vờ như không có việc gì, cười cười nhìn hắn nói:
- Thẻ của anh cũng là cấp hai sao?
- Đó là đương nhiên!
Jackson vội vàng đem tấm thẻ cài trên ngực mình khoe ra, nói:
- Tổ trưởng tổ thực nghiệm đều có thẻ cấp hai, có thể đi vào tầng hai phòng thí nghiệm. Tôi là tổ trưởng tổ ba, đương nhiên có loại quyền hạn này!
- Nguyên lai là như vậy a!
Minh Diệu gật gật đầu:
- Dùng thẻ cấp hai cho máy nhận thẻ phân biệt thì có thể xuống tầng hai rồi, không cần thêm thứ gì khác nữa ư?
- Đương nhiên không cần, đây là quyền lợi đặc thù của các tổ trưởng tổ thực nghiệm dùng để xuống tầng hai báo cáo tiến triển thực nghiệm theo ngày quy định, cho nên có quyền lợi tiến vào tầng hai.
- Vậy là tốt rồi!
Minh Diệu thở phào một hơi, nhìn qua giống như vừa tháo xuống một gánh nặng trầm trọng.
- Ân? Làm sao vậy?
Nhìn thấy Minh Diệu lộ ra biểu tình như chán ghét dùng sức thoát khỏi bàn tay của hắn, Jackson kỳ quái hỏi. Nhưng nghi vấn của hắn còn chưa kéo dài được bao lâu thời gian, bởi vì ngay lập tức hắn cảm thấy trên gáy truyền tới một cỗ đau nhức dữ dội sau đó liền mất đi tri giác. đọc truyện mới nhất tại truyệnyy_com
- Vương bát đản, dám chiếm tiện nghi của lão tử!
Minh Diệu cảm giác có chút chưa hả giận, lại đạp thêm hai cước lên người Jackson.
- Tuy rằng là một trung niên bất lương, ta đối với trò bách hợp cũng có chút lý giải, nhưng đối với trò cơ lão này căn bản không có hứng thú!
Minh Diệu phun bãi nước bọt, hậm hực nói.
Hắn tháo xuống tấm thẻ trước ngực Jackson, rốt cục có thể xâm nhập xuống tầng sâu hơn. Nhưng chợt nhớ lại vừa rồi mình bị người này sỗ sàng chiếm tiện nghi, Minh Diệu vẫn không nhịn được chợt rùng mình. Nếu như có thể quay trở về an toàn, nhất định phải đi tìm nữ ác ma biến thái Lilith để tính sổ, trong lòng Minh Diệu thầm nghĩ. Đối với oán niệm bị nam nhân chiếm tiện nghi thế này, đã vượt qua phạm vi bảo trì lý trí của Minh Diệu. Đến lúc đó rốt cục là ai sẽ bị tính sổ, loại chuyện này đã không còn nằm trong lo nghĩ của hắn.
Trước khi đi ra khỏi phòng nghỉ, Minh Diệu quay đầu lại nhìn nhìn, nếu mặc kệ cho tên kia nằm trên sàn nhà không quản tới, tựa hồ hơi có chút tàn nhẫn. Hơn nữa một quyền vừa rồi của Minh Diệu cũng đánh rất nặng, tuy không tới nông nỗi đánh chết người, chẳng qua chỉ làm cho hắn hôn mê bất tỉnh. Tuy Minh Diệu nắm chắc sau khi nếm một quyền ở trong thời gian ngắn người này sẽ không tỉnh lại, nhưng ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy không được yên lòng. Nếu như có ai đó đi vào tìm hắn, sẽ phát hiện hắn bị đánh ngất xỉu nằm trong phòng, mà tấm thẻ của hắn cũng biến mất, chỉ cần điều tra máy giám thị thì hành tung của Minh Diệu sẽ hoàn toàn bại lộ, Minh Diệu cảm thấy vì an toàn nên thêm một thủ đoạn bảo hiểm thì tốt hơn.
Minh Diệu tìm khắp trong phòng nghỉ, rốt cục tìm được một sợi dây thừng khá dài. Hắn cẩn thận hồi tưởng lại một lần trong đầu, đem dây thừng buộc vào người Jackson trói lại.
- Ân, không tệ, tuy rằng trước kia chỉ xem qua vài lần, cho tới bây giờ chưa thử qua, nhưng đại khái cũng xem như thành công đi!
Nhìn Jackson bị trói như đòn bánh chưng, Minh Diệu hài lòng gật đầu.
- Sau này trở về có lẽ có thể sử dụng trên người mấy cô gái không chịu nghe lời xem sao. Nói thí dụ như những cô gái chân dài…
Minh Diệu dùng tay bịt mũi, nhặt lên một chiếc vớ bẩn trong góc, chiếc vớ bẩn vô cùng, màu sắc đen thui, nhìn qua giống như đã bị vứt bỏ từ rất lâu.
Đem chiếc vớ nhét vào miệng Jackson, Minh Diệu hài lòng phủi phủi tay. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, dù cho người này có tỉnh lại cũng sẽ bị chiếc vớ thối này làm ngất xỉu. Minh Diệu nhét hắn vào dưới gầm giường, nếu như không có người nào đi vào phòng cẩn thận tìm kiếm, bình thường sẽ không bị người phát hiện.
Minh Diệu nhỏ giọng ậm ừ ca khúc, đóng lại cửa phòng nghỉ. Hắn đi tới cửa thang máy, quay đầu lại nhìn quanh, trên hành lang không có bóng người, lúc này mới đem tấm thẻ lướt qua máy nhận thẻ ngay cửa thang máy.
- Đinh!
Một tiếng vang giòn, đèn xanh trên máy nhận thẻ sáng lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Minh Diệu đi vào bên trong, đè xuống nút tầng bên dưới.
Mặc dù không phí nhiều công sức đã lấy được tấm thẻ cấp hai, nhưng Minh Diệu vẫn cảm thấy có chút đau đầu. Không vì điều gì khác, hiện tại Mị vẫn còn bị quấy nhiễu yêu lực đang ẩn núp bên trong phòng thay đồ tầng một, phải nhanh chóng lấy được xâu chuỗi che chắn máy quấy nhiễu linh lực mang về cho nàng. Phòng thí nghiệm này được xây dựng càng lúc càng hướng vào lòng đất, tiến hành thực nghiệm càng cơ mật thì biện pháp bảo đảm an ninh càng thêm nghiêm khắc. Tuy rằng nơi này không có bao nhiêu địa phương giúp Mị ẩn hình che giấu, nhưng bất kể nói như thế nào, năng lực bí ẩn của Ảnh Mị ở một vài thời điểm vẫn rất hữu dụng.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Minh Diệu đi ra ngoài thang máy. Hệ thống an ninh tầng hai so với tầng một đúng là nghiêm khắc hơn rất nhiều, không chỉ trên hành lang có thật nhiều máy giám thị, hơn nữa Minh Diệu còn nhìn thấy những nhân vật giống như bảo an đang không ngừng đi tới đi lui tuần tra. Đi ra khỏi thang máy Minh Diệu cũng không hề dừng lại, tìm một căn phòng gần đó tránh né vào, không để cho những bảo an kia nhìn thấy hắn.
- Thật sự quá phiền toái, nơi này nhìn qua giống như văn phòng, nhưng cũng không có người nào ở đây.
Minh Diệu đẩy nhẹ cánh cửa thành khe hở nhìn ra bên ngoài, ra vẻ muốn đi từ hành lang mà không muốn bị phát hiện là không thể nào.
__________________