Chương 46: Thỏa thích phát tiết bóng tối trong lòng
"Đại môn!?"
"Đại môn..."
"Đại môn!!! "
Hyuga Satsuna mừng rỡ như điên nhìn về phía đại môn.
Chính mình biết, chính mình biết Uzumaki Naruto không dám giết người.
Chính mình thắng rồi!!!
Chỉ cần cho tên tiểu quỷ này một chút mặt mũi, hắn sẽ không dám giết người, dù cho có Cửu Vĩ Chakra quấy rầy cũng không dám giết người.
Hyuga Satsuna trong lòng gần như cất tiếng cười lớn.
Tiểu quỷ suy cho cùng vẫn là tiểu quỷ, tính cách vừa nhu nhược, làm việc lại còn do dự, nhất định là sợ Konoha thôn thẩm phán a.
Mặc dù trong lòng mừng như điên, Hyuga Satsuna vẫn giữ vẻ mặt cảm kích đối với Uzumaki Naruto gật đầu.
"Đa tạ Naruto đại nhân, đa tạ Naruto đại nhân, ta đây liền đi, ta đây liền cút ra ngoài, ta nhất định sẽ hảo hảo nói xin lỗi Hinata đại nhân..."
Vừa nói, Hyuga Satsuna dùng cả tay chân, vô cùng chật vật lôi cái chân bị đâm xuyên, từng chút từng chút nhích về phía cửa chính.
Hyuga Hiashi nhìn Hyuga Satsuna chật vật, xấu hổ đến mức hận không thể chết ngay tại chỗ.
Gia tộc Hyuga sao lại có loại nhu nhược này?
Ngươi đường đường là một thượng nhẫn ninja đấy!!!
Sao có thể vô liêm sỉ đến vậy?
Dù cho ngươi oán hận tông gia, cũng không thể mất mặt như thế chứ?
Sự thất vọng dành cho Hyuga Satsuna, thậm chí khiến Hyuga Hiashi cũng thất vọng về Uzumaki Naruto.
Ta đây bởi vì phẫn nộ của ngươi mà bị Kim Cương phong tỏa làm gãy bốn, năm cái xương sườn, tay chân gãy lìa, bản thân bị trọng thương.
Kết quả là!!!
Ngươi cứ thế mà nhẹ nhàng bỏ qua kẻ đầu sỏ gây nên!?
Như vậy chẳng phải là quá nhu nhược hay sao!?
... Ít nhất thì ... chặt đứt tay chân hắn đi chứ!!!
...
Uzumaki Naruto không biết ý nghĩ của Hyuga Hiashi, cũng không có hứng thú, chỉ là dùng đôi mắt Tinh Hồng sắc nhìn chằm chằm vào Hyuga Satsuna đang từng chút từng chút bò đi.
Thấy Hyuga Satsuna bò ra ngoài được một mét.
Uzumaki Naruto nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
"Kim Cương phong tỏa!"
"Vút!!!"
Một tiếng xé gió vang lên.
"Xoẹt!!!"
Sợi xích vàng như mũi lao hung hăng xuyên qua bàn chân trái của Hyuga Satsuna.
"A a a!!!"
Hyuga Satsuna còn mang vẻ mặt ngạc nhiên, chợt cảm thấy một cơn đau đớn dữ dội ập đến, đồng tử phóng to, kêu thảm thiết như xé gan xé ruột.
"Chân của ta!!! Chân của ta!!! A a a..."
"Đau đau đau đau chết mất thôi, đáng chết, đau quá a!!! Chân của ta bị xuyên thủng rồi, a a a..."
"Uzumaki Naruto!!!"
Khuôn mặt Hyuga Satsuna vặn vẹo dữ tợn vì đau, lộn nhào, nhìn Uzumaki Naruto gầm lên: "Ngươi còn dám ra tay với ta, chẳng phải ngươi đã hứa với ta, chỉ cần ta rời đi..."
Lời còn chưa dứt, Hyuga Satsuna nghĩ tới điều gì đó, không biết là vì đau đớn hay vì sợ hãi, mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt lưng hắn.
Hắn nghĩ tới rồi...
Hyuga Satsuna cứng ngắc xoay đầu lại, ánh mắt kinh hoàng tột độ nhìn về phía đại môn cách mình chỉ có chín mét.
Rời khỏi đại môn...
Thì sẽ được buông tha...
"A a a!!!"
Sắc mặt Hyuga Satsuna trở nên dữ tợn, hai tay bám chặt lấy thảm cỏ, liều mạng bò về phía trước.
Tám mét!
Uzumaki Naruto lạnh lùng mở miệng:
"Kim Cương phong tỏa!"
Sợi xích vàng lại như tên bắn ra, xuyên qua bàn tay trái của Hyuga Satsuna.
"A a a!!!"
Hyuga Satsuna lại đau đớn hét thảm, nhưng hắn không còn tâm trí mà dừng lại, vẻ mặt dữ tợn bò về phía đại môn xa xa.
Bảy mét!
"Kim Cương phong tỏa!"
Lần này sợi xích vàng xuyên qua bàn tay phải của Hyuga Satsuna.
Sáu mét!
"Kim Cương phong tỏa!"
Sợi xích vàng đánh xuyên bắp chân trái của Hyuga Satsuna.
Năm thước!
"Kim Cương phong tỏa!"
Sợi xích vàng đánh xuyên ống chân phải của Hyuga Satsuna.
Bốn mét!
"Kim Cương phong tỏa!"
Sợi xích vàng đánh xuyên cánh tay trái của Hyuga Satsuna.
Ba mét!
"Kim Cương phong tỏa!"
Sợi xích vàng đánh xuyên cánh tay phải của Hyuga Satsuna.
Trong đoạn đường bảy mét, tứ chi của Hyuga Satsuna đều nát bấy, xương cốt vỡ vụn, không còn khả năng phục hồi.
Máu tươi từ tứ chi chảy dài trên mặt đất, tạo thành một con đường máu.
...
Hyuga Hiashi treo ngược trên bầu trời, sắc mặt trắng bệch.
"Đây là... Sát nhân tru tâm..."
"Trước cho tuyệt vọng, lại cho hy vọng, rồi lại cho tuyệt vọng... Đây đơn giản là... Địa ngục trừng phạt..."
Giọng của Hyuga Hiashi vô cùng khô khốc.
Hắn thu hồi những ý nghĩ trước đó.
Uzumaki Naruto không phải nhu nhược, mà là một ác ma đích thực.
Đây không phải là muốn thả Hyuga Satsuna, mà rõ ràng là muốn thi hành với hắn một sự trừng phạt nghiêm khắc hơn gấp mấy chục lần so với của mình.
Trước cho hi vọng, rồi lại cho tuyệt vọng.
Khiến người ta chìm đắm trong tuyệt vọng, trong bóng tối vô tận.
Không có sự trừng phạt nào trên thế gian này đáng sợ bằng như vậy.
Không cần nhìn Hyuga Satsuna, Hyuga Hiashi cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của hắn.
Rõ ràng chỉ có mười thước đường.
Người bình thường chỉ cần tám giây là có thể đi hết đoạn đường này, nhưng lúc này, nó lại giống như chỉ xích thiên nhai.
"Ba mét, ba mét, chỉ còn ba mét..."
Hyuga Satsuna vẻ mặt dữ tợn nhìn đại môn trước mắt, hung hăng vùi đầu xuống đất, dùng cằm từng chút từng chút nhích về phía trước.
Hắn muốn trốn thoát ra ngoài!!!
Hắn nhất định phải trốn thoát!!!
Hắn muốn trả thù Uzumaki Naruto, trả thù Hyuga Hinata, sẽ không bỏ qua cho hai tên tiểu quỷ đáng chết này.
Hắn muốn đem sự khuất nhục, dằn vặt mà mình đã phải chịu, trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần.
Hai thước!
Sợi xích vàng xuyên qua bắp đùi của Hyuga Satsuna, hung hăng đánh nát xương đùi, máu tươi giàn giụa bắn lên mặt đất.
"A a a!!!"
Hyuga Satsuna rít gào xé gan xé ruột, nhưng vẫn liều mạng nhích về phía trước.
Một mét!
Sợi xích vàng lại bắn ra, xuyên qua xương bắp đùi trái của Hyuga Satsuna, đâm xương cốt thành nát bấy.
"A a a!!!"
Hyuga Satsuna tê tâm liệt phế rít gào một tiếng, lại dùng cằm hung hăng đập xuống mặt đất.
"Qua rồi!!! "
"Ta qua rồi!!! "
Hyuga Satsuna mừng rỡ như điên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Rõ ràng chỉ là một bãi cỏ bình thường, lại khiến Hyuga Satsuna có cảm giác như nhìn thấy thiên đường, hận không thể dùng miệng hôn lên mặt đất trước mắt.
"Ta ra rồi!!! "
"Ta trốn thoát rồi, bản đại gia bò ra mười thước rồi, ha ha ha..."
Hyuga Satsuna kích động rơi nước mắt, cười ha hả, như thể vừa nhặt được cuộc đời mới, đưa tay chạm vào mặt đất bên ngoài mười thước.
Hyuga Hiashi cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng may Hyuga Satsuna tính cách cứng cỏi, nếu không căn bản không thể trốn thoát..."
Giọng của Hyuga Hiashi đột ngột im bặt, đôi bạch nhãn trừng lớn, không thể tin vào những gì đang xảy ra phía dưới.
Sợi xích vàng cuốn lấy chân phải của Hyuga Satsuna.
Tiếng xích vàng vang lên rào rào, mặc kệ Hyuga Satsuna cắn răng vào đất, vô tình kéo hắn trở lại vị trí ban đầu.
Uzumaki Naruto lạnh lùng lên tiếng:
"Động tác không đủ tiêu chuẩn, làm lại lần nữa!"