Chương 6:
Khi tôi kéo vali ra khỏi phòng ngủ, vừa lúc bắt gặp Bùi Cảnh từ nhà vệ sinh bước ra.
Tóc anh ta bù xù, ba cúc áo sơ mi trước ngực bung ra, nhìn chằm chằm vào chiếc vali trong tay tôi, cau chặt mày: "Em có ý gì?"
Tôi bình tĩnh nhìn Bùi Cảnh một cái, tháo chiếc nhẫn đính hôn trên tay ra, đưa cho anh ta.
"Bùi Cảnh, chúng ta dây dưa mười mấy năm rồi, nói thật là khá vô vị. Hay là dừng ở đây đi, chúng ta chia tay trong êm đẹp."
Đèn trần hành lang sáng choang chiếu rõ khuôn mặt Bùi Cảnh, phóng đại mọi nét mệt mỏi của anh ta sau khi say rượu.
Anh ta nhìn tôi vài giây, rồi Bùi Cảnh đột nhiên giơ tay, gạt bay chiếc nhẫn trong tay tôi, "Hướng Vãn, em bị điên à, nửa đêm nửa hôm em lên cơn gì thế!"
Anh ta xoa dạ dày, quay người đi về phía phòng khách, sai bảo tôi như thường lệ: "Đi nấu cho anh bát nước mật ong, anh muốn uống ngay bây giờ."
"Anh bảo Lư Tư Tư đến nấu đi, em không rảnh."
Tôi kéo vali tiếp tục đi về phía cửa.
Bùi Cảnh đuổi theo, giữ chặt tay tôi đang đặt trên cần kéo, không thể tin được hỏi: "Hướng Vãn, em nghiêm túc đấy à?"
"Phải."
"Chỉ vì tối qua anh đi sinh nhật Tư Tư, em không vui à?"
"Thì ra anh biết nam nữ có khác biệt, biết em không thích Lư Tư Tư."
Tôi gỡ tay Bùi Cảnh ra, lại bị anh ta nắm chặt cổ tay.
"Hướng Vãn, rốt cuộc em đang làm loạn cái gì? Anh chỉ coi Tư Tư như em gái, nếu có gì thì đã có từ lâu rồi, làm gì đến lượt em."
Tôi không thể đánh thức một người giả vờ ngủ.
Nhưng điện thoại thì có thể.
Trên bàn trà, điện thoại của Bùi Cảnh rung lên bần bật.
Anh ta do dự một chút, rồi cũng buông tôi ra, quay người đi nghe điện thoại.
Phòng khách yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, tiếng nức nở của Lư Tư Tư truyền ra từ ống nghe.
"Cảnh ca ca, em hình như sốt rồi, làm sao bây giờ? Anh biết đấy, em đúng là một kẻ ngốc trong cuộc sống, ngay cả uống thuốc gì cũng không biết."
"Em có chết ở nhà không?"
"Anh đến đưa em đi bệnh viện được không?"
Bùi Cảnh dịu giọng dỗ dành cô ta: "Tư Tư đừng sợ, em tìm nhiệt kế đo nhiệt độ trước đã, rồi ngoan ngoãn nằm đợi anh qua."
Trái tim tôi như bị vô số lưỡi dao sắc bén đâm xuyên, mỗi lần hít thở đều mang theo nỗi đắng chát vô tận.
Cuối cùng, tôi quay người rời đi mà không một lần ngoảnh lại.