Chương 1077: Khiêu Chiến Đến Từ Vãn Bối
Lời ấy của Tịch Thiên Dạ không hề nghi ngờ gì chính là đã chấp nhận với suy đoán của Họa Tâm tiên tử, đã cách nhiều năm lạt bị đồ đệ của cố nhân nhận ra thật có chút đặc biệt. Không biết Lam Mị kia biết được tin tức hắn không có chết sẽ có biểu tình gì.
"Tịch cung chủ, ngài đúng thật là lợi hại! Mánh khoé Thông Thiên thật sự."
Họa Tâm tiên tử thở sâu thu lại một chút cảm xúc rung động trong mắt, cuối cùng hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Lời này của nàng, không có một chút ý tứ thổi phồng.
Lúc trước sư tôn cũng có nói, cung chủ của Thiên Bảo cung có thể thật sự đã chết rồi.
Dù sao sức người sao có thể nghịch thiên.
Cung chủ của Thiên Bảo cung làm ra việc nghịch thiên, đương nhiên phải trả giá đắt.
Kết quả là sư tôn cũng cho rằng chắc chắn người đó đã chết, thế mà vẫn chưa chết mà lần nữa sống sờ sờ xuất hiện trước mặt của thế nhân.
Hắn không lợi hại thì người nào lợi hại? Hắn không mánh khoé Thông Thiên, người nào mánh khoé Thông Thiên?
"Yên tâm đi, sư tôn lão nhân gia rất tốt, tốt hơn so với trong tưởng tượng của ngươi, không làm phiền ngươi lo lắng. Có thể ngươi chính là kình địch của sư tôn năm đó nhưng bây giờ ngươi đã không còn tư cách làm kẻ địch của sư tôn nữa rồi. Ít nhất không phải bây giờ, hãy để truyền nhân của sư tôn tới thử phân lượng của ngươi."
Nói xong, trên thân của Họa Tâm tiên tử bộc phát ra chiến ý không có gì sánh kịp, thậm chí mãnh liệt tùy tiện hơn so với trước. Dù cho rõ ràng biết được Tịch Thiên Dạ chính là cung chủ của Thiên Bảo cung, một nhân vật truyền kỳ thì nàng cũng không có bất kỳ e ngại gì hoặc sợ đầu sợ đuôi.
Ngược lại nàng còn muốn mượn uy danh của Tịch Thiên Dạ làm bàn đạp đúc thành uy danh vô thượng của nàng khiến cho sư tôn lau mắt mà nhìn với nàng.
Họa Tâm tiên tử rõ ràng chính là một người trong lòng có khe rãnh, muốn trở thành một đại hùng chủ, Tịch Thiên Dạ xuất hiện đã hoàn toàn kích phát ra lòng háo thắng của nàng, trên thân ngưng tụ ra chiến ý vô cùng nồng đậm, quả thật giống như một núi lửa đang hoạt động sắp bùng nổ.
Keng!
Trường kiếm ở trong vỏ ban đầu được giữ trong lòng bàn tay của nàng, ánh sáng vô cùng hạn chế.
Sau một khắc, một đoàn ánh sáng màu lam từ trong lòng bàn tay của nàng nổi lên, hào quang màu u lam giống như nguồn sáng hấp dẫn toàn bộ thiên địa, vừa xuất hiện đã bao phủ thiên địa, mặt trời chói lọi cũng ảm đạm phai mờ.
Cùng lúc đó, một sức mạnh cực hạn từ trong đoàn ánh sáng u lam kia tản ra dường như muốn ngưng kết toàn bộ thiên địa.
Đoàn ánh sáng u lam kia chính là một thanh chiến mâu dài chín trượng, Họa Tâm tiên tử nắm trong tay quả là uy vũ bá khí vô cùng, tựa như nữ chiến thần giữa thiên địa.
Rõ ràng binh khí mà nàng am hiểu nhất không phải kiếm mà là mâu.
Chuôi mâu này vừa xuất hiện đã chấn thiên động địa, chiến mâu u lam bao phủ phạm vi ngàn trượng mới là vũ khí thật sự của nàng.
"Cung chủ của Thiên Bảo cung, cuộc chiến năm đó ở Thiên Lan thế giới, nghe đồn rằng sư tôn ta bại bởi ngươi. Nhưng ta không tin, hôm nay ta rất muốn xem một chút ngươi có thể ngăn cản được công kích của đồ đệ bà ấy hay không."
Họa Tâm tiên tử bước nhanh đến phía trước, lam bảo thần quang trên thân thể giống như như mặt trời nóng rực, lập tức kéo đứt đại trận trấn áp sải bước phóng về phía Tịch Thiên Dạ, dường như đại trận mà Tịch Thiên Dạ bố trí tỉ mỉ kia cũng không trở ngại nàng.
"Tính nết của ngươi cũng rất giống với nàng ấy, cùng một tâm khí trùng thiên, phách lối và khoa trương, khó trách nàng thu nhận ngươi làm đồ đệ."
Tịch Thiên Dạ nhìn Họa Tâm tiên tử phóng tới hắn, vẫn lạnh nhạt trước sau như một, giống như gió xuân phật diện.
Nhưng thời khắc này Họa Tâm tiên tử thật sự rất mạnh, dường như trong nháy mắt đã đạt đến cực hạn của Chí Tôn vương cấp độ thứ tư, chỉ là sức mạnh đơn thuần đã mạnh hơn so với sinh vật khổng lồ Diệt Thế huyết Điệt kia.
Giờ phút này lao về phía Tịch Thiên Dạ, dường như trong khoảnh khắc đã đụng đứt hết lực kiềm chế của đại trận, tựa như có trên trăm đầu Thần Long nghiền ép hư không va chạm tới.
Đối mặt với công kích đáng sợ như thế, dù cho Tịch Thiên Dạ cũng không thể không nghiêm túc, hầu như trong khoảnh khắc phát huy tất cả sức mạnh ra.
Nhưng vẫn ngăn cản không được.
Tu vi vốn có của Họa Tâm tiên tử cao hơn Tịch Thiên Dạ ra rất nhiều, lại thêm Lam Bảo Thần Tinh Thể của nàng có tu vi linh hồn có thể so với Chí Thánh, mà chiến mâu u lam kia cũng không phải là vũ khí bình thường.
Sức mạnh mà Họa Tâm tiên tử bùng lên thời khắc này, Chí Tôn vương cấp độ thứ tư bình thường chỉ cần sơ sẩy một cái trong nháy mắt cũng có thể chết.
Tịch Thiên Dạ dĩ nhiên không chết, nhưng cũng bị đánh lui lại hơn trăm dặm, trên thân thể xuất hiện hàng loạt vết nứt màu đỏ ngòm, khóe môi tràn ra vết máu, tóc cũng có chút loạn, nhưng thoạt nhìn lại càng không bị trói buộc mà khinh cuồng.
"Cung chủ của Thiên Bảo cung cũng chỉ đến như thế, căn bản không xứng là kình địch của sư tôn ta."
Khóe môi Họa Tâm tiên tử nhếch lêncao ngạo ngẩng đầu, cảm xúc trong đôi mắt rõ ràng rất vui vẻ.
Có thể ngăn chặn được một nhân vật truyền kỳ, đương nhiên vô cùng thoải mái.
Dù cho Họa Tâm tiên tử là người thoát tục siêu phàm như thế cũng có một chút hứng thú ác độc nguyên thủy.
Đương nhiên khác với người khác.
Nếu như người bị nàng trấn áp chẳng qua là một con chó mèo bình thường thì nàng đương nhiên sẽ không có cảm giác thoải mái, thậm chí sẽ không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nhưng người trước mắt chính là cung chủ của Thiên Bảo cung, lúc trước chính là người có thể so tay với sư tôn của nàng.
Hơn nữa nghe nói còn chiến thắng.
Trấn áp được nhân vật như vậy, trong lòng đương nhiên thoải mái dễ chịu.
Tịch Thiên Dạ đùa nghịch một chút với mái tóc dài đang bay loạn, cười nhạt một tiếng, một chút cũng không thèm để ý đến Họa Tâm tiên tử láo xược và đắc ý, ngược lại thản nhiên nói:
" Lam Bảo Thần Tinh Thể của ngươi còn chưa học xong, chỉ hiểu một chút da lông, nếu không một đòn vừa mới kia thì ta ít nhất sẽ trọng thương, không chỉ là có chút chật vật."
"Nếu như ta đoán không sai, nàng ấy hẳn chưa dạy bảo ngươi làm thế nào. Nếu không với thiên phú và ngộ tính của ngươi không thể kém cỏi như thế."
Không sai, Lam Bảo Thần Tinh Thể của Họa Tâm tiên tử trong mắt của Tịch Thiên Dạ rất kém cỏi, đừng nói so sánh với Lam Mị, dù cho tiêu chuẩn bình thường cơ bản nhất cũng không có.
Lam Bảo Thần Tinh Thể chính là chiến thể nổi danh nhất Thái Hoang thế giới.
Lúc trước Lam Mị thi triển ra Lam Bảo Thần Tinh Thể có thể sánh ngang hàng với linh thể ngũ hành của Tịch Thiên Dạ.
Lam Bảo Thần Tinh Thể của Họa Tâm tiên tử mặc dù chỉ là Hậu Thiên tu luyện mà thành, nhưng cũng chưa chắc kém như vậy.
Họa Tâm tiên tử nghe vậy sững sờ yên lặng nhìn Tịch Thiên Dạ, tâm tình hưng phấn trong lòng dần dần nguội xuống.
Nàng phát hiện mình đã xem nhẹ nam nhân ở trước mắt, vừa mới bị một đòn của nàng cường thế áp chế, trong mắt của nam nhân trước mắt này thế mà không có chút tức giận và xấu hổ nào.
Theo lý thuyết, làm cung chủ của Thiên Bảo cung, ở trước mặt nàng chính là thân phận tiền bối lại bị một vãn bối áp chế thậm chí ức hiếp, ít nhất cũng phải có một chút cảm giác không dễ chịu.
Nhưng Tịch Thiên Dạ hoàn toàn không có, thậm chí vẫn đạm mạc như cổ đầm, như tịnh thủy, như hư không bất biến giữa thiên địa vĩnh hằng, hoàn toàn nhìn không ra chút khác biệt nào so với lúc trước. Tâm cảnh như thế, tâm thái như thế, quả là làm cho người ta kinh ngạc tán thán, khó trách hắn năm đó có thể trở thành kình địch của sư tôn.
Họa Tâm tiên tử chậm rãi biểu lộ nghiêm túc, nhìn Tịch Thiên Dạ nói:
"Tu vi của ta mạnh hơn ngươi rất nhiều, thể chất và vũ khí còn mạnh hơn xa so với ngươi, dựa vào tu vi trước mắt của ngươi, căn bản không có khả năng chiến thắng ta. Ngươi không phải đã thu phục được một con U Minh hạt hoàng à, thả nó ra đi, ta đánh với nó một trận phân thắng thua, ta thật sự muốn nhìn xem U Minh hạt hoàng trong truyền thuyết đến cùng thật sự mạnh như vậy hay không."
Họa Tâm tiên tử chậm rãi thu lại chiến ý, đã không còn chút chiến ý và đắc ý nào.
Nàng vô cùng rõ, hiện tại nàng có thể áp chế Tịch Thiên Dạ chính là là bởi vì Tịch Thiên Dạ vừa mới phục sinh không bao lâu và mượn nhờ thân thể của Nhiếp Nhân Hùng để bắt đầu từ số không, bất luận tu vi hay cái khác đều không bằng nàng.
Nàng chiến thắng nhân vật truyền kỳ dưới trạng thái như thế hoàn toàn thắng mà không võ, cũng sẽ không có hứng thú, tẻ nhạt vô vị.
"Ha ha! U Minh hạt hoàng thì không cần, ngươi đã rất muốn tỷ thí một chút với ta thì ta đây sẽ chơi cùng ngươi một chút. Mặc dù ta xác thực không bằng năm đó, nhưng cũng không sợ khiêu chiến."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.
Không sai, trạng thái của hắn bây giờ mà cùng năm đó so sánh kém quá xa.
Hắn không có linh thể ngũ hành, không có Kim Đan và Nguyên Anh, thậm chí dường như cũng không có bất kỳ năng lực gì của Tu Tiên, thần thông và bí thuật năm đó tu luyện cũng không có cách nào thi triển được. Thể chất của Họa Tâm tiên tử mạnh hơn hắn, tu vi mạnh hơn hắn, các phương diện khác đều mạnh hơn hắn.
Nhưng dựa vào như thế đã muốn áp chế hắn sao, Tịch Thiên Dạ hắn sao lại e ngại khiêu chiến của hậu bối.
Trang 540# 1