Chương 1090: Vạn Bảo Quật
Quái nhân sừng thú đương nhiên có thể nhìn ra, tu vi của Hà Bách Châu không phải rất cao, có một chút khoảng cách so với Nho sĩ trung niên Tần Lang, trình độ thuộc tầng thứ hai Chí Tôn vương tương đối bình thường.
Nàng có thể một kiếm kích thương toàn bộ ba người bọn họ chính là dựa vào thanh bảo kiếm kia.
Thanh bảo kiếm kia thật đáng sợ khiến cho hắn nghĩ mà sợ hãi.
Nếu như không phải chủ yếu công kích nho sĩ Tần Lang, đổi thành hắn nhất định cũng sẽ bị trọng thương.
"Đó là kiếm gì!"
Sắc mặt nho sĩ trung niên Tần Lang trắng bệch, nhìn chằm chặp Kiếm Chi Đế Khí trong tay Hà Bách Châu.
Thanh kiếm kia quá kinh khủng, nếu không phải quái nhân sừng thú và tráng hán hỏa giáp thời khắc mấu chốt xuất thủ tương trợ, hắn rất có thể lập tức sẽ chết trong một kiếm kia.
"Chiến khí chí tôn cũng không có khủng bố như thế chứ..."
Tráng hán hỏa giáp nhìn Xuyên Hà Lưu Vân Phiến trong tay nho sĩ trung niên, đầy vẻ hoảng sợ.
Chỉ thấy hào quang trên Xuyên Hà Lưu Vân Phiến ảm đạm, có mấy vết rách nhỏ, chiến khí chí tôn nồng đậm không ngừng tản ra bên ngoài.
Rõ ràng Xuyên Hà Lưu Vân Phiến đã hư hao nghiêm trọng, nếu như không sửa chữa rất có thể rớt xuống một cấp độ.
Chiến khí Chí tôn như Xuyên Hà Lưu Vân Phiến cũng có thể bị hư hao, thanh kiếm kia thật quá kinh khủng.
Sau lưng tráng hán hỏa giáp phát ra hàn khí, chỉ cảm thấy có một thanh kiếm sắc bén lơ lửng trên đầu, dù cho có hỏa giáp bảo hộ khỏi chiến khí chí tôn cũng không an toàn.
"Vũ khí đáng sợ như vậy liệu ngươi có thể thôi động mấy lần, chỉ sợ một kiếm đã tiêu hao phần lớn chí tôn khí của ngươi rồi."
Sừng thú quái nhân lạnh lùng nói.
Trong ba người hắn là người trấn định nhất, đã sớm nhìn ra thanh bảo kiếm kia mặc dù đáng sợ, nhưng thôi động nó rõ ràng cần tiêu hao rất nhiều chí tôn khí, dựa vào tu vi của nữ nhân trẻ tuổi kia, căn bản không kiên trì được mấy lần.
Nho sĩ trung niên và tráng hán hỏa giáp nghe vậy, con ngươi cũng co rụt lại, hơi kịp phản ứng.
Trong lúc nhất thời, tầm mắt ý vị sâu xa ngược lại dâng lên nhìn về phía Hà Bách Châu.
Bảo kiếm đáng sợ như vậy, nếu như bị bọn hắn đoạt được... Vậy quả thật...
Ba người đều theo bản năng nhìn về phía Kiếm Chi Đế Khí trong tay Hà Bách Châu, ánh mắt đều toát ra vẻ tham lam.
"Các ngươi muốn cướp kiếm của ta? Vậy cứ đến thử xem."
Hà Bách Châu cười lạnh, Kiếm Chi Đế Khí trong tay hơi kêu khẽ, chấn động thánh đạo pháp tắc phạm vi ngàn dặm đều chia năm xẻ bảy.
Kiếm Chi Đế Khí, dựa vào tu vi của nàng chính xác không khởi động được mấy lần, ba người bọn họ nếu như hợp lại tấn công, nàng chắc chắn sẽ bại.
Nhưng tính sao thì nàng cũng không phải là một người, Tịch Thiên Dạ ở đây thì nàng có gì để sợ.
Huống chi chỉ dựa vào sức mạnh của mình, trước đó nàng cũng có thể bắt một người trong đó ngã xuống.
Không sai!
Mặc dù vô cùng muốn Kiếm Chi Đế Khí trong tay Hà Bách Châu, nhưng ba người lại không có một người nào dám đứng ra xuất thủ trước.
Là tu sĩ cấp độ Chí Tôn vương đương nhiên hiểu rõ đạo lý súng bắn chim đầu đàn, dựa vào tu vi của nữ nhân kia lại thêm Kiếm Chi Đế Khí, tuyệt đối có năng lực trước khi chết có thể liều mình giết chết một người trong ba người bọn họ.
"Nào có như lời của cô nương nói, chúng ta làm sao có thể đoạt kiếm của ngươi, vừa mới đều là hiểu lầm."
Tráng hán hỏa giáp cười ha ha.
"Không sai không sai, vừa mới đều là hiểu lầm, ta đã sớm nhìn ra tu vi của cô nương bất phàm, muốn ra tay thử một lần, không nghĩ tới ngược lại là đào hố cho mình. Tại hạ liều lĩnh lỗ mãng, thật không phải với cô nương đây."
Nho sĩ trung niên cũng không ngừng gật đầu,
Thậm chí chủ động hành lễ nhận tội.
Quái nhân sừng thú vốn muốn ra tay đoạt bảo kiếm, nhưng thấy hai người khác như thế chỉ có thể tạm thời coi như thôi.
Có thể tu thành Chí Tôn vương sao có kẻ đần độn, bảo vật cho dù tốt cũng phải có mạng đi lấy. Nho sĩ trung niên vốn trọng thương, tham gia cướp đoạt xác suất tử vong lớn nhất, tu vi của tráng hán hỏa giáp không mạnh hơn bao nhiêu so với nho sĩ trung niên, cho dù không chết đoán chừng cũng bị trọng thương, vạn nhất Hà Bách Châu phát điên liều mình ngọc thạch câu phần, hắn cũng có nguy cơ tử vong.
Ngược lại tu vi của quái nhân sừng thú rất mạnh, đã đột phá thành Chí Tôn vương cấp độ thứ ba, có hi vọng lấy được bảo vật nhất.
Nho sĩ trung niên nho và tráng hán hỏa giáp sao có thể nguyện ý để cho người khác áp đặt, nhất là còn có nguy cơ đánh đổi mạng sống.
Vẻ mặt Hà Bách Châu băng lãnh nắm bảo kiếm, ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Một mình nàng đương nhiên không có khả năng chiến thắng ba người, trừ phi Tịch Thiên Dạ ra tay giúp nàng.
Nhưng mà Tịch Thiên Dạ lại phảng phất không trông thấy ánh mắt của nàng, lực chú ý luôn đặt ở chân trời phía nam, không biết suy nghĩ cái gì, từ đầu đến cuối đều chưa liếc mắt nhìn ba người tráng hán hỏa giáp.
Hà Bách Châu thấy cảnh này chỉ có thể nhẹ hừ một tiếng, không tiếp tục động thủ, thu Đế Kiếm vào.
Động tác của Hà Bách Châu đương nhiên không gạt được mấy người tráng hán hỏa giáp, tầm mắt tò mò dồn dập nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Đối với ba người bọn họ mà nói, Hà Bách Châu có tu vi cấp độ Chí Tôn vương, hẳn là trưởng bối, hai người khác, bề ngoài xấu xí, trong chiến đấu mới nãy cũng không có phóng xuất ra khí tức cường thế gì hẳn là hàng ngũ vãn bối.
Giống loại tình huống này, bọn hắn gặp qua không ít.
Từ khi Tinh Linh tộc mở cửa Thánh Khư đến nay, các thế lực lớn và tông phái đều có trưởng bối mang theo đệ tử đến đây tìm bảo bối.
Nhưng từ vẻ mặt mới nãy của Hà Bách Châu mà nói, rõ ràng có chút không giống, chẳng lẽ không phải hàng ngũ vãn bối mà cũng là một tên Chí Tôn vương!
Nghĩ đến điểm này, trong lòng ba người đều căng thẳng, nếu như vị thiếu niên trẻ tuổi kia cũng là Chí Tôn vương thì ba người bọn họ sẽ rất khó chiếm được tiện nghi.
"Ngươi đang nhìn cái gì."
Hà Bách Châu hơi nhăn lông mày nói.
Nàng bị người khác ức hiếp, ngươi không quan tâm không nói, còn nhìn lên trên trời, chẳng lẽ trời kia đẹp hơn nàng sao.
"Bên kia... Có thánh khí chấn động cực mạnh."
Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, nhìn bầu trời thản nhiên nói.
"Thánh khí chấn động?"
Hà Bách Châu nghe vậy hơi sững sờ.
"Chính xác mà nói, chắc chắn là Cổ Thánh khí, ngươi hẳn chưa thấy Cổ Thánh khí phải không."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Cổ Thánh khí!"
Thân thể Hà Bách Châu chấn động, trợn to con mắt, nửa ngày mới nói:
"Thứ ngươi nói chính là thứ đã mất tích từ thời đại thượng cổ, Cổ Thánh Khí được Thánh Giả hấp thu lúc tu luyện!?"
"Không sai! Thời đại thượng cổ, tu thành Thiên Thánh và Chí Thánh không khó như bây giờ, cũng bởi vì có Cổ Thánh khí tồn tại."
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu.
Thời đại thượng cổ, bầy thần quật khởi, chúng thần tranh giành, chẳng lẽ chỉ bởi vì sinh linh thời đại thượng cổ có thiên phú cao sao?
Dĩ nhiên không phải! Chủ yếu nhất chính là thời đại thượng cổ có tài nguyên phong phú, có khả năng vô hạn, không thiếu thốn giống như bây giờ, chớ nói thành thần, tu thành đế giả cũng khó như lên trời.
"Phía nam! Đó là hướng Vạn Bảo quật Cổ thánh, chẳng lẽ Vạn Bảo quật đã mở ra sao."
Ba người tráng hán hỏa giáp nghe vậy sắc mặt kịch biến, một khắc cũng không ngừng lại, toàn bộ tăng tốc bay về phía nam.
Bọn hắn sớm đã nhận được tin tức từ mấy tháng trước, Vạn Bảo quật Cổ Thánh nổi tiếng Thánh Khư sắp mở ra, cho nên mới ngàn dặm xa xôi chạy đến vết nứt thiên dã nguyên, mục đích chính là vì đến Vạn Bảo quật tìm cơ duyên.
Nào có thể đoán được bọn hắn vẫn tới chậm, Vạn Bảo quật thế mà sớm đã mở ra.
"Dừng lại! Ta để cho các ngươi đi sao."
Thân ảnh ba người vừa động, thanh âm của Tịch Thiên Dạ liền nhàn nhạt vang lên.
Trang 546# 2