Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 1091: Hung Ác

Chương 1091: Hung Ác




Thân thể mấy người tráng hán hỏa giáp toàn bộ ngừng lại, tầm mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.

"Một hậu bối cũng dám càn rỡ."

"Muốn chết sao!"

Ánh mắt quái nhân sừng thú lạnh lùng, một khí tức cường thế đột nhiên bộc phát ra chuẩn bị động thủ.

Hắn đúng lúc tìm không thấy cơ hội ra tay, nếu như có thể kéo theo nho sĩ trung niên và tráng hán hỏa giáp cùng ra tay, như vậy hắn có chắc tám phần mười đạt được thanh bảo kiếm khủng bố kia.

Ba người rõ ràng đều coi Tịch Thiên Dạ là hậu bối của Hà Bách Châu, chí tôn không thể nhục, tu vi như bọn hắn coi trọng nhất chính là mặt mũi. Tựa như Du Đồ tôn vương trước đó cũng bởi vì mặt mũi làm to chuyện.

Một hậu bối sâu kiến như hắn lại dám trước mặt bọn hắn kêu gào, lẽ nào lại như vậy, cho là có một trưởng bối cấp độ Chí Tôn vương là có thể không để bọn hắn vào mắt sao.

"Quỳ xuống nói xin lỗi, nếu không ngươi hôm nay đừng muốn sống rời đi."

Thanh âm tráng hán hỏa giáp băng lãnh nói, mặc dù đang nói chuyện với Tịch Thiên Dạ, nhưng tầm mắt lại nhìn về phía Hà Bách Châu, rõ ràng đang nhìn phản ứng của nàng.

Hà Bách Châu mặc dù tu vi rất mạnh, có vũ khí đáng sợ, nhưng dứt khoát không có khả năng lấy một địch ba.

Dưới tình huống như thế, nàng chắc hẳn không thể cùng bọn hắn so thua đủ, chắc chắn sẽ kêu tiểu bối vô lễ trước mắt cung kính chịu nhận lỗi.

"Không sai, quỳ xuống nói xin lỗi, tự bạt tai mười lần, nếu không nhất định khiến ngươi mệnh táng Hoàng Tuyền."

Vẻ mặt của nho sĩ trung niên cũng âm lãnh, giống như rắn độc khiếp người. Hắn vừa mới không chỉ bị trọng thương, hơn nữa còn mất mặt lớn, giờ phút này một tên tiểu bối không biết sống chết đứng ra khiêu khích, vừa vặn để cho hắn có cơ hội lấy lại một chút mặt mũi.

Tin tưởng có thể tu thành Chí Tôn vương, nữ nhân trước mắt cũng không ngốc, không có khả năng bởi vì một hậu bối hoàn toàn trở mặt với bọn hắn.

Nhưng mà Hà Bách Châu lại bỗng nhiên nở nụ cười chỉ ba người tráng hán hỏa giáp, cười một cách sảng khoái.

"Có ý tứ gì!"

Phản ứng của Hà Bách Châu khiến tráng hán ba người hỏa giáp đều sững sờ.

"Đồ đần độn, các ngươi muốn giết hắn, vậy đi mà giết, ta tuyệt đối sẽ không quản."

Hà Bách Châu ôm cánh tay, làm bộ dáng việc không liên quan đến mình.

Ba người tráng hán hỏa khẽ nhíu mày, có chút không đúng a, phản ứng của nữ nhân trước mắt làm cho bọn hắn rất bất ngờ.

"Ngươi đã nói mặc kệ, ta đây cũng không khách khí."

Sát ý trong mắt nho sĩ trung niên lóe lên, trong ba người bề ngoài của hắn nhìn nhã nhặn nhất, nhưng tính cách lại thô bạo vô cùng. Nhất là vừa mới bị thiệt lớn trong tay Hà Bách Châu đã sớm ghi hận trong lòng, giờ phút này không nói hai lời liền ra tay.

Xuyên Hà Lưu Vân Phiến hóa thành một đoàn lưu quang, bỗng nhiên xuất kích, hung hăng đánh về phía Tịch Thiên Dạ, sức mạnh chí tôn bao phủ dày đặc, rõ ràng không có ý tứ nương tay, muốn một đòn giết chết hậu bối trước mắt.

Đồ đần độn!

Hà Bách Châu nhìn nho sĩ trung niên tìm đường chết, trong lòng quả thật vui như điên.

Tịch Thiên Dạ hơi khẽ nâng đôi mắt lên, nhìn Xuyên Hà Lưu Vân Phiến kia đang va chạm về phía mình, cong ngón búng ra.

Một tiếng sắt thép va chạm vang lên, Xuyên Hà Lưu Vân Phiến hung hăng khí thế trực tiếp bị nổ tung, hóa thành mảnh vỡ đầy trời bắn trở về.

Cái gì!

Sắc mặt nho sĩ trung niên kịch biến, thổi phù một tiếng một ngụm máu tươi bắn ra, khí tức uể oải, nguyên khí tổn thương nặng nề.

Xuyên Hà Lưu Vân Phiến hắn dùng thần tâm tế luyện hơn ngàn năm, hồn phách tinh thần của hắn đã sớm hòa làm một thể với nó, giờ phút này hoàn toàn bị hủy hoại, sức mạnh cắn trả cũng nổ mất một phần ba hồn phách tinh thần của hắn.

Đây là bị thương tới căn bản, nếu như không có thiên tài địa bảo dưỡng thương, sợ là mấy trăm năm cũng không thể khôi phục.

Tráng hán hỏa giáp và quái nhân sừng thú cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như thế, con ngươi thít chặt, trong mắt tràn đầy run sợ.

Nữ nhân y phục trắng kia vừa mới thi triển một kiếm khủng bố như vậy cũng chỉ là làm Xuyên Hà Lưu Vân Phiến hư hao nhẹ, người thiếu niên ở trước mắt, thế mà vẻn vẹn cong ngón búng ra, đã hoàn toàn phá hủy Xuyên Hà Lưu Vân Phiến...

Cái kia làm sao có thể...!

Xuyên Hà Lưu Vân Phiến chính là chiến khí chí tôn, người nào có thể dễ dàng hủy hoại nó, dù cho Chí Tôn vương cấp độ thứ tư cũng rất khó làm được.

Sưu sưu sưu!

Xuyên Hà Lưu Vân Phiến nổ nát, mảnh vỡ bốn phía bay tán loạn đầy trời, mỗi một mảnh đều dường như có thể bắn thủng hư không, ẩn chứa sức va đập đáng sợ không có gì sánh kịp.

Nho sĩ trung niên đứng mũi chịu sào, bởi vì trong mắt hồn phách tinh thần bị hao tổn, căn bản không có cách nào kịp tránh né, ngay lập tức liền bị mảnh vỡ khủng bố như thuỷ triều bắn thành than tổ ong. Tráng hán hỏa giáp và quái nhân sừng thú cũng không dễ chịu, sau khi Xuyên Hà Lưu Vân Phiến bị đánh nát mảnh vỡ ẩn chứa sức mạnh quá mức đáng sợ, mỗi một mảnh đều phảng phất tương đương với một đòn toàn lực của Chí Tôn vương cấp độ thứ ba.

Tráng hán hỏa giáp mặc dù né qua hơn phân nửa mảnh kim loại nhưng cũng có vài miếng không kịp né tránh, trên thân thể bị va chạm ra mấy lỗ máu, máu me đầm đìa. Quái nhân sừng thú chính là sinh linh duy nhất trong ba người tu thành Chí Tôn vương cấp độ thứ ba, dưới tình huống này hơi đỡ hơn một chút, nhưng cũng bị va chạm đến khí huyết sôi trào, sắc mặt trắng bệch.

"Chạy!"

Tráng hán hỏa giáp căn bản không cần suy nghĩ, kéo thân thể bị thương liều mạng chạy trốn.

Phản ứng của quái nhân sừng thú nhanh hơn so với tráng hán hỏa giáp, dường như chạy trốn trước tiên.

Còn nho sĩ trung niên căn bản không có người quan tâm hắn, lúc sinh mệnh bị uy hiếp, ai quan tâm sống chết của hắn.

Tịch Thiên Dạ bước ra một bước, như một đoàn khói nhẹ, trong khoảnh khắc liền xuất hiện tại vị trí của nho sĩ trung niên.

Toàn thân của nho sĩ trung niên vỡ nát, máu thịt be bét, hoàn toàn nhìn không ra hình người, nhưng làm Chí Tôn vương, lực sinh mệnh vô cùng tràn đầy, đương nhiên không dễ dàng bị giết chết như vậy, cho hắn thời gian hắn hoàn toàn có khả năng tái tạo thân thể.

Nhưng Tịch Thiên Dạ đã gần ngay trước mắt, chậm rãi duỗi một tay ra hư không nhấn một cái, hư không dường như đông kết, lập tức ấn hắn nằm nguyên trên đất không có cách nào nhúc nhích một chút.

"Tha mạng! Đại nhân tha mạng, ta cũng không dám nữa."

Linh hồn của nho sĩ trung niên tản ra chấn động vô cùng hoảng sợ, liều mạng cầu xin, nếu như thân thể có thể di chuyển, nói không chừng đã trực tiếp quỳ xuống dập đầu. Từ khi tu thành Chí Tôn vương, mặc dù cũng có gặp qua nguy hiểm mấy lần, nhưng chưa từng gặp qua một lần nào mà khoảng cách gần với cái chết như thế. Cái này không có cách nào phản kháng, không thể thoát khỏi, giống như sức mạnh thần thánh khiến hắn gần như tuyệt vọng.

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn nho sĩ trung niên căn bản cũng không để ý tới lời cầu xin tha thứ của hắn.

Một tên Chí Tôn vương tính cách thô bạo như thế, để cho hắn sống sót không biết sẽ sát thương bao nhiêu sinh linh trong thiên hạ.

Một Minh Hoàng thi văn từ đầu ngón tay của Tịch Thiên Dạ chui ra, trực tiếp chui vào trong cơ thể nho sĩ trung niên, thân thể nho sĩ trung niên run rẩy, hơi vùng vẫy mấy lần cũng không còn tiếng thở nữa, linh hồn toàn bộ cơ thể đều bị Minh Hoàng thi văn hấp thu luyện hóa, máu thịt thân thể cũng hóa thành tro tàn, rơi trên đất.

Sau khi giết chết nho sĩ trung niên, Tịch Thiên Dạ lần nữa biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã ngăn trước mặt tráng hán hỏa giáp.

Sắc mặt tráng hán hỏa giáp trắng bệch, tê cả da đầu, người trước mắt là ma quỷ sao, lại có thể như bóng với hình, hắn chạy ra xa như vậy cũng bị đuổi kịp.

"A! Chết cho ta."

Đứng trước hiểm cảnh, sự hung ác trong lòng tráng hán hỏa giáp bạo phát, thôi động tất cả sức mạnh, hung hăng đánh ra một quyền về phía Tịch Thiên Dạ.

Tu vi của hắn mạnh hơn một chút so với nho sĩ trung niên, tương đương với đỉnh phong Chí Tôn vương cấp độ thứ hai, giờ phút này đem hết toàn lực ra tay, giống như một viên thiên thạch từ trên trời giáng xuống, có xu thế hủy thiên diệt địa.

Truyệnc của Bánh Bao


Trang 547# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất