Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 1092: Thu Nô

Chương 1092: Thu Nô




Sừng thú quái nhân vội vàng chạy trốn, thấy hỏa giáp tráng hán liều mạng đánh ra một kích, trong mắt hiện lên thần sắc vui vẻ, không có chút ý tứ dừng lại hỗ trợ nào, ngược lại càng chạy nhanh cũng không quay đầu lại.

Hắn có tu vi Chí Tôn vương cấp độ thứ ba, càng đáng sợ hơn là trung niên nho sĩ cùng hỏa giáp tráng hán ít nhất cũng là tồn tại Chí Tôn vương cấp độ thứ tư, thậm chí trong lúc mơ hồ còn phát ra một cỗ khí tức nhân gian chí tôn.

Bằng vào mấy người bọn hắn, lưu lại cùng tự sát cũng không khác gì nhau.

Cũng may hỏa giáp tráng hán mắt thấy trốn không thoát nên dứt khoát lưu lại liều mạng chiến một trận, cũng là cho hắn cơ hội chạy trốn.

Hỏa giáp tráng hán công kích như thiên thạch vũ trụ đánh tới, những nơi đi qua hư không đều bị đốt đến đỏ hồng.

"Khinh người quá đáng, ta chết cũng sẽ không để ngươi dễ chịu."

Đuôi mắt hỏa giáp tráng hán muốn nứt ra, không tiếc thi triển cấm thuật hao hết tiềm năng bản thân liều mạng với Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng đối mặt công kích đáng sợ như thế vẫn một bộ nhàn nhã như cũ, chẳng qua chỉ duỗi một ngón tay điểm vào hư không.

Thiên địa nhất tịch, vạn vật tựa hồ đông kết.

Hỏa giáp tráng hán biến thành thiên thạch, trực tiếp ngưng kết tại chỗ không có cách nào di chuyển về phía trước dù chỉ một chút.

"Làm sao có thể, vì sao lực lượng của ta lại bị giam cầm, ngươi đến cùng là ai."

Trong mắt hỏa giáp tráng hán tràn đầy run sợ, lần đầu đã ý thức được người mình chọc tới còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều lắm.

"Không!"

Bỗng nhiên trong mắt hỏa giáp tráng hán tràn đầy hoảng sợ liều mạng muốn tránh nhưng căn bản là không có cách thoát khỏi lực lượng giam cầm kinh khủng kia.

Tịch Thiên Dạ điểm chỉ, không chỉ cô đọng lại không gian mà ngưng kết tất cả không khí lại một chỗ thành một cây khí mâu đâm về phía trái tim tráng hán.

Phốc phốc!

Khí mâu thế như chẻ tre, vô phương ngăn cản, hỏa diễm trên giáp thanh niên chí tôn đụng phải khí mâu đều bị tận diệt, vị trí trái tim hắn xuất hiện một lỗ máu to lớn.

Chí Tôn vương dưới tình huống bình thường, chớ nói không có trái tim, cho dù không có cũng có thể mọc ra lần nữa.

Nhưng mà chuôi khí mâu này trong nháy mắt chui vào trong cơ thể liền tận diệt toàn bộ sinh cơ trong người hỏa giáp tráng hán.

Sinh cơ tận, linh hồn diệt, hỏa giáp tráng hán triệt để hóa thành thi thể từ không trung rơi xuống.

Một vị Chí Tôn vương cứ như vậy ngã xuống, đi theo gót trung niên nho sĩ.

- Nhân gian chí tôn, thật là nhân gian chí tôn!

Sừng thú quái nhân đã chạy ra rất xa, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Thân hình uy mãnh cao lớn không thể khống chế run lên nhè nhẹ.

Làm sao lại gặp nhân gian chí tôn ở đây, vả lại cho tới bây giờ ta cũng chưa từng gặp qua, hoàn toàn không biết.

- Nhất định phải đi ra ngoài, bằng không thì mệnh ta khó giữ.

Trên đầu sừng thú quái nhân chảy đầy mồ hôi, hắn chạy rất nhanh, nhưng dù cho đã chạy được hơn vạn dặm cũng chưa có cảm giác an toàn.

Sau khi giết chết hỏa giáp tráng hán, tầm mắt Tịch Thiên Dạ nhìn về phía sừng thú quái nhân đã chạy ra hơn vạn dặm, mắt trần tự nhiên khó nhìn được tung tích hắn nhưng phạm vi hơn vạn dặm lại không thể thoát khỏi phạm vi thần niệm của hắn bao phủ, nhất cử nhất động của sừng thú quái nhân hắn đều rõ ràng, tất cả đều hiện trong mắt của hắn.

Thân ảnh Tịch Thiên Dạ biến mất tại tại chỗ, hóa thành một đoàn lưu quang, đuổi theo về phía sừng thú quái nhân.

- Một đám cường đạo ỷ mạnh hiếp yếu cuối cùng cũng gặp báo ứng.

Tâm tình Hà Bách Châu coi như không tệ, nếu như không phải bọn hắn đủ mạnh, đổi lại những người khác chỉ sợ là sớm đã chết trong tay của ba người kia rồi, bọ chúng vì bảo vật mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Trên đường đi còn không biết có bao nhiêu "sâu kiến" bị bọn chúng giết rồi.

Khoảng cách một vạn dặm, Tịch Thiên Dạ toàn lực đuổi theo. Chỉ một lát sau đã đuổi tới, tàn ảnh lóe lên chặn trước mặt sừng thú quái nhân.

Toàn thân sừng thú quái nhân lạnh buốt như rơi vào hầm băng, làm sao có thể nhanh như vậy, nhân gian chí tôn thật sự đáng sợ như vậy sao?

- Chí Tôn đại nhân, ta sai rồi. Ta tu hành không dễ dàng, xin ngài có thể bỏ qua cho ta một mạng. Ta nguyện làm nô bộc đi theo làm tùy tùng cho ngài.

Sừng thú quái nhân trực tiếp quỳ trên mặt đất, rất quả quyết dập đầu cầu xin tha thứ, một điểm ý tứ phản kháng cũngkhông có.

Có thể được xưng là nhân gian chí tôn thì đều là tồn tại mạnh hơn Chí Tôn vương cấp độ thứ tư, Chí Tôn vương cấp độ thứ tư bình thường đều không có tư cách xưng là nhân gian chí tôn.

Đối mặt tồn tại khủng bố như thế, chạy trốn hoặc là chống cự đều là không có ý nghĩa, sẽ chỉ có một con đường chết.

"Ngươi nguyện ý làm nô tài."

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng thản nhiên nói.

"Nguyện ý nguyện ý."

Sừng thú quái nhân nghe vậy không ngừng gật đầu, sống sót mới có hi vọng, có thể làm nô là bộc thì so với bị giết cũng tốt hơn. Hắn có thể tu luyện tới tình trạng này không biết đã trải qua bao nhiêu khó khăn cùng nguy hiểm, há lại nguyện ý cứ như vậy chết đi.

"Thu ngươi làm nô cũng không phải là không thể được, nhưng nhất định phải có cấm chế."

Tịch Thiên Dạ nói.

"Ta nguyện ý, ta nguyện ý."

Sừng thú quái nhân liên tục gật đầu.

Tịch Thiên Dạ thấy vậy, cong ngón tay búng ra. Một đạo Minh Hoàng thi văn chui ra từ trong hư không, đâm về phía sừng thú quái nhân.

Lần trước đánh với Huyễn Tâm công chúa một trận, tất cả thi nô của hắn đều bị tế hiến, cũng nên bổ sung một chút.

Sừng thú quái nhân nhìn Minh Hoàng thi văn không ngừng tiến tới, bản năng cảm thấy sợ hãi, toàn thân băng hàn giống như mình bị một con độc xà để mắt tới. Hắn có một loại ảo giác nếu bị vật kia cuốn lấy, có lẽ còn khủng bố hơn so với tử vong.

Nhưng hắn cũng không chống cự, bởi vì hắn còn muốn sống, muốn tiếp tục sống sót.

Minh Hoàng thi văn chui vào trong cơ thể sừng thú quái nhân, thuộc về phương diện lực lượng Minh Hoàng cấm kỵ, không ngừng triệt tiêu sinh mệnh, linh hồn, thậm chí mệnh cách của sừng thú quái nhân, cuối cùng triệt để cải tạo hắn thành một Minh Hoàng thi nô.

Rống!

Sừng thú quái nhân đột nhiên gào thét, trên thân phóng xuất ra ánh sáng U Minh vạn trượng, một cỗ lực lượng đáng sợ cuồn cuộn như sóng, thiên địa nguyên khí trong phạm vi ngàn dặm đều bị chấn xơ xác. Từ trên người hắn có mười năm căn Minh Hoàng thi văn tràn ra ngoài.

- Thể chất không tệ, có thể đạt tới 15 căn Minh Hoàng thi văn.

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, cho dù là hắn cũng chỉ có 15 căn Minh Hoàng thi văn mà thôi.

Đương nhiên Minh Hoàng thi văn của hắn khác biệt với sừng thú quái nhân, bởi vì hắn là chủ tu, sừng thú quái nhân là nô tu.

"Hắn trở nên mạnh hơn."

Hà Bách Châu cùng Khải Tát hộ pháp từ phía sau chạy đến, nhìn thấy sừng thú quái nhân biến hóa, con ngươi hơi co rụt lại.

Dù cùng là Chí Tôn vương cấp độ thứ ba cũng có chênh lệch rất lớn.

Tỷ như sừng thú quái nhân, chỉ có thể coi là mới vào cấp độ thứ ba, Minh Uyên Dạ vương bên trong Thiên Dạ Thần Điện kia là tồn tại đỉnh phong trong cấp độ thứ ba. Nếu sừng thú quái nhân đụng phải Minh Uyên Dạ vương thì chỉ có thể chạy trốn, sơ sẩy một chút có thể bị giết chết.

Nhưng bây giờ lực lượng của sừng thú quái nhân rõ ràng không phải mới vào cấp độ thứ ba, ít nhất là trình độ cấp độ thứ ba hậu kỳ, khác biệt rất lớn so với trước.

Đây không phải là lần đầu Hà Bách Châu nhìn thấy Tịch Thiên Dạ thi triển tà thuật kia, mỗi một lần đều rung động tâm linh của nàng. Chỉ một lát liền có thể khiến tu vi người khắc tăng trưởng lớn như vậy, thậm chí nàng còn có ý nghĩ muốn thử một lần.

Đương nhiên nàng cũng chỉ là suy nghĩ một chút. Một khi biến hóa thành quái vật kia, trời mới biết sẽ có tai họa ngầm gì, vả lại khi đó mệnh của nàng không phải của nàng nữa mà là của Tịch Thiên Dạ.

Mặc dù dáng dấp Tịch Thiên Dạ tuấn tú, thực lực lại mạnh, tiềm lực vô hạn và tràn đầy mị lực. Nhưng muốn nàng làm khôi lỗi của hắn, nằm mơ đi.


Trang 547# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất