Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 1096: Chúng Thần Sơn

Chương 1096: Chúng Thần Sơn




15 đạo Minh Hoàng thi văn chui vào trong cơ thể U Minh cự nhân điên cuồng hấp thu sinh lực cùng linh hồn bên trong cơ thể hắn.

"Đáng chết, mau cứu đại ca ra."

Sắc mặt tên Hầu Tử của U Minh nhân vô cùng kinh sợ phái bốn năm tên Chí Tôn vương phóng lên tận trời, điên cuồng công kích Tịch Thiên Dạ.

Sức mạnh bùng nổ của bốn năm tên Chí Tôn vương kia có thể phá hủy cả trăm dặm thiên địa xung quanh, nhưng mà Tịch Thiên Dạ chẳng qua chỉ là phất tay một cái đã đẩy lưỡi đao kia xẹt qua thiên địa, trong khoảnh khắc đã phá tan đòn công kích mà năm tên Chí Tôn vương kia liên thủ đánh ra, rồi cứ thuận thế mà lên mạnh mẽ chém chết một tên Chí Tôn vương cấp độ thứ nhất vốn đang sống sờ sờ.

Sau khi giết chết một người, Tịch Thiên Dạ lại phất tay lần nữa, lại giết chết thêm hai tên Chí Tôn vương nữa một cách đơn giản như cắt vài cọng rau ngọn cỏ.

Tất cả mọi người không ngờ rằng, Chí Tôn Vương chí cao vô thượng không ai bì nổi trên đại lục này lại không chịu nổi một kích mà bị đánh bại như vậy trước mặt Tịch Thiên Dạ.

"Chạy!"

Hầu Tử sợ vỡ mật, hai tay hắn run run xoay người bỏ chạy, hắn không dám lưỡng lự dù chỉ là một chút.

Ngay cả Chí Tôn vương cấp độ thứ tư cũng không có đáng sợ đến như vậy, chỉ có nhân gian chí tôn trên cấp độ thứ tư mới có thể có được sức mạnh dọa người như thế.

Ở trước mặt nhân gian chí tôn mà bọn hắn lại ỷ vào một chút thực lực này căn bản đúng là đáng chê cười.

Nhưng mà Hầu Tử chỉ vừa mới chạy ra hơn trăm dặm thì một luồng khí tức lạnh lẽo âm trầm đột nhiên xuất hiện, một thanh băng kiếm lặng lẽ hiện ra ngay sau gáy của hắn, hung hăng chém xuống một nhát, Hầu Tử chưa kịp phản ứng thì đã bị lưỡi kiếm kia chém thành hai nửa.

Chỉ trong nháy mắt, năm tên Chí Tôn Vương bao vây công kích Tịch Thiên Dạ đều đã bị hắn giết sạch, không một tên sống sót.

"Chủ nhân thật mạnh."

Xi Xương nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ.

Tịch Thiên Dạ đặt một thi thể Chí Tôn Vương bình thường cấp độ thứ nhất trước mặt Khải Tát hộ pháp, thản nhiên nói:

"Ngươi thôn phệ hắn đi, xem có thể đột phá thêm một chút để làm Chí Tôn vương được hay không."

Khải Tát hộ pháp cũng biến thành thi nô, có năng lực thôn phệ thân xác.

Chỉ có điều bây giờ hắn đã ở vào cực hạn của bán bộ Chí Tôn vương, muốn bước thêm một bước cuối cùng để đột phá làm Chí Tôn vương, nhưng không phải chỉ thôn phệ thân thể là đã có thể thành công.

Tịch Thiên Dạ cũng là nhìn thấy khả năng tích lũy của hắn còn có thể nên mới cho hắn một bộ thi thể Chí Tôn vương.

Trong mắt Khải Tát hộ pháp tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, đột nhiên hắn quỳ rạp trên mặt đất dập đầu cảm tạ, hắn bây giờ chỉ còn thiếu một bước nữa lã đã có thể trở thành Chí Tôn vương chân chính.

Nếu như thôn phệ một bộ thi thể Chí Tôn vương hoàn chỉnh, nói không chừng đã có thể trực tiếp vượt qua cái mấu chốt kia.

Một khắc đồng hồ sau, Tịch Thiên Dạ đã thôn phệ toàn bộ năng lượng của U Minh cự nhân, tên U Minh cự nhân kia vừa mới còn uy phong lẫm liệt, bá khí trùng thiên, bây giờ đã hóa thành một bộ thi thể khô quắt.

Không thể phủ nhận, năng lượng trong cơ thể U Minh cự nhân tương đối nhiều, Tịch Thiên Dạ cũng phải thôn phệ cả một khắc đồng hồ mới có thể thôn phệ xong.

Thông thường Chí Tôn vương cấp độ thứ ba không thể có nội tình sâu như thế, rõ ràng có liên quan đến luyện hóa thần huyết của hắn.

"Thần huyết quả nhiên là đồ tốt."

Tịch Thiên Dạ chậm rãi thu hồi 16 đạo Minh Hoàng thi văn lại.

Không sai, 16 đạo!

Đương nhiên, chẳng qua cũng chỉ là mới ngưng tụ ra hư ảnh của đạo Minh Hoàng thi văn thứ mười sáu, vẫn chưa phải là triệt để ngưng tụ ra đạo Minh Hoàng thi văn thứ mười sáu.

Đạo Minh Hoàng thi văn thứ mười sáu chính là một giai đoạn cực hạn, muốn triệt để ngưng tụ ra là điều vô cùng khó khăn, cũng là trong cơ thể U Minh cự nhân có thần huyết, bằng không có thôn phệ mấy chục tên tu sĩ Chí Tôn vương cấp độ thứ ba cũng chưa chắc có thể ngưng tụ ra hư ảnh của đạo Minh Hoàng thi văn thứ mười sáu.

Tịch Thiên Dạ không tiếp tục hấp thu những thi thể Chí Tôn vương khác nữa mà là ném những thi thể này cho Xi Xương.

Với tu vi hiện tại của hắn thì thân thể bình thường cơ bản đã không còn tác dụng, trừ phi có thể hấp thu máu thịt của Chí Tôn vương cấp độ thứ tư hoặc là một ít thiên tài địa bảo quá giá.

Toàn bộ Chí Tôn vương của U Minh tộc đều đã chết trận, những người còn lại của U Minh tộc đương nhiên không đủ gây sợ.

Toàn bộ Chí Tôn Vương đều bị tên Mã tộc kia giết chết, dài ba thước kiếm, máu nhuộm mười dặm.

"Mã Thiên Phong của Bạc Mã tộc bái kiến đại nhân."

Sau khi giết chết hết người của U Minh tộc, Mã Thiên Phong đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, một chân quỳ xuống, rất cung kính hành lễ, trong mắt hắn tràn đầy vẻ kính sợ cùng cung kính.

Nếu như không phải lần trước người kịp thời xuất hiện, hắn chắc chắn cũng đã chết dưới đao của U Minh tộc, ân cứu mạng sâu nặng như thiên, hắn cúi xuống quỳ lạy.

"Đứng lên đi, ta cũng là đi ngang qua thuận tay mà làm thôi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Đại nhân cũng chuẩn bị đi tới Vạn Bảo Quật sao, có thể mang theo một tên nhỏ bé như ta cùng đồng hành được không."

Mã Thiên Phong do dự một chút rồi mới nói ra.

Bên trong Thánh Khư khắp nơi đều là người của U Minh tộc, cho dù hắn có tu vi Chí Tôn vương cũng không an toàn. Ở đó tu vi Chí Tôn vương cấp độ thứ nhất của hắn thật không đáng là gì, sơ sẩy một chút là có thể nguy hiểm đến mất mạng. Chỉ có đi theo nhân gian chí tôn mới có thể chân chính bảo đảm an toàn của hắn.

Đương nhiên, trong lòng của hắn cũng nghi hoặc, người trước mắt là bậc chí tôn sao lại lạ lẫm như thế, cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói qua.

Theo lý thuyết toàn bộ thiên hạ cũng chỉ có vài vị nhân gian chí tôn, không phải đến từ Tinh Linh tộc thì cũng là đến từ U Minh tộc, ngay cả Xi Man tộc cũng chưa từng nghe nói có nhân gian chí tôn tồn tại.

" U Minh tộc bên trong Thánh Khư đã nhiều như vậy rồi sao?"

Tịch Thiên Dạ đương nhiên nhìn ra ý đồ của Mã Thiên Phong, có chút tò mò hỏi.

Khuôn mặt Hà Bách Châu cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, đường đường là một tên Chí Tôn vương lại có thể không dám đi một mình, xem ra tình thế bên trong Thánh Khư nghiêm trọng hơn những gì nàng tưởng tượng rất nhiều.

"Bây giờ Thánh Khư chính là Ma Quật, đại bộ phận lãnh địa đều đã bị người của U Minh tộc chiếm cứ, ta đã nhiều lần nhận được tin dữ, toàn bộ bạn hữu của ta đều đã chết trong tay U Minh tộc."

Mã Thiên Phong cười khổ nói.

"U Minh tộc làm sao có thể xâm lấn Thánh Khư một cách dễ dàng như vậy, Thánh Khư có cấm chế do thượng cổ thần linh lưu lại, không có thể dễ dàng như vậy mà đã xông tới được."

Hà Bách Châu khó hiểu nói.

Thánh Khư chính là thánh địa của Tinh Linh tộc, có sức mạnh cổ thần của Tinh Linh tộc bảo hộ, trong tình huống bình thường muốn xông vào nơi này cơ bản là điều không thể.

Mà bây giờ... Đừng nói đến những Chí Tôn vương đó, ngay cả Thiên Vương cảnh bình thường của U Minh tộc đều có thể xông vào.

"Ta nghe nói U Minh tộc có đả thông một cánh cửa thế giới bên trong Khánh Thư, bây giờ đừng nói đến cao thủ U Minh tộc, dù cho là quân đội bình thường của U Minh tộc đều đã hàng loạt xâm lấn vào nơi này... một vị bằng hữu đã đưa tin nói với ta, hắn từng ở chỗ phía bắc trong rừng rậm nhìn thấy qua ngàn vạn đại quân của U Minh tộc, nếu như không phải hắn nhạy bén chạy nhanh, nói không chừng đã phải lưu ở nơi đó."

Bằng hữu của Mã Thiên Phong rõ ràng không ít, hắn có đủ loại nguồn tin tức, hiểu biết của hắn so với Xi Xương mà nói nhiều hơn rất nhiều.

"Khó trách gần đây luôn gặp U Minh tộc cao thủ, thì ra là thế."

Sắc mặt Xi Xương trầm lãnh, tính cách của hắn không giống Mã Thiên Phong, không quen giao hữu, ưa thích độc lai độc vãng, hắn đến Thánh Khư này cũng không phải đi cùng cao thủ của Xi Man tộc mà là một thân một mình xông xáo bốn bể..

Nếu không phải gần gần luôn gặp cao thủ của U Minh tộc, nhiều lần gặp phải nguy hiểm, hắn cũng sẽ không kết bạn mà đi cùng vị nho sĩ trung niên cùng hỏa giáp tráng hán này. Nói đến trung niên nho sĩ cùng hỏa giáp tráng hán, trước đó hắn cũng không nhận ra.

"Đại nhân, Tinh Linh tộc vì chống cự U Minh tộc xâm lấn, đã chủ động mở Chúng Thần sơn trọng yếu nhất bên trong Thánh Khư ra, thu hút hàng loạt cao thủ các tộc tới. Vạn Bảo quật chính là một trong những cơ duyên của Chúng Thần sơn, nghe nói phía trên ngọn thần sơn còn có nhiều cơ duyên hơn nữa, hiện tại toàn bộ cao thủ bên trong Thánh Khư dường như đều đã tụ tập bên kia."

Mã Thiên Phong nói ra.


Trang 549# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất