Chương 1097: Vạn Bảo Trì Thỉnh Nguyện
Chúng Thần sơn chính là nơi thần thánh nhất bên trong Thánh Khư, cũng là trung tâm của Tinh Linh tộc.
Trong những tình huống bình thường Tinh Linh tộc gần như không có khả năng mở Chúng Thần sơn cho bên ngoài, bởi vì vậy nơi đây đại diện cho nội tình sau cùng của Tinh Linh tộc.
Trừ phi Tinh Linh tộc xuất hiện mối nguy diệt tộc.
Vạn Bảo quật nằm ở chân núi Chúng Thần sơn, cũng thuộc về một trong những cơ duyên của Chúng Thần sơn.
Dù có cách xa vạn dặm cũng đều có thể cảm ứng được, tại đó liên tục phát ra Cổ Thánh sóng khí, sóng khí kia bắt nguồn từ bên trong Vạn Bảo quật và tản mát ra khắp nơi.
Đương nhiên cái gọi là Vạn Bảo quật kia không đơn thuần chỉ là một cái hang động đơn độc mà là ngàn vạn hang động hội tụ lại với nhau trên vách núi đá Thần sơn, lít nha lít nhít như là tổ ong mật.
Lúc đám người Tịch Thiên Dạ đến Vạn Bảo quật, người đứng xung quanh Chúng Thần sơn đã đông kín hết chỗ, khắp nơi đều là tu sĩ tụ tập, hơn nữa tu vi đều không thấp. Những Chí Tôn vương thường ngày khó có thể nhìn thấy nhưng ở đây khắp nơi đều thấy, một miếng ngói tùy tiện rơi xuống cũng có thể đập trúng một đám.
"Cái này là Chúng Thần sơn trong truyền thuyết đây sao?"
Xi Xương cùng Mã Thiên Phong ngẩng đầu nhìn lên Cổ Thần sơn nguy nga hùng tráng trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ xúc động.
Chúng Thần sơn trong truyền thuyết được xưng là thiên hạ đệ nhất sơn, người có thể đến được nơi đây cũng rất ít.
Trong lịch sử của Xi Man tộc bọn hắn mặc dù có sáu vị tiên tổ từng bước vào Thánh Khư nhưng chân chính đặt chân đến Chúng Thần sơn cũng chỉ có một người.
"Ta thấy núi này cũng không quá trăm vạn trượng. Trên Mộ Thương đại lục chúng ta, loại núi giống như Cổ Thần sơn này cũng không dưới năm tòa."
Hà Bách Châu nhếch miệng, vẻ mặt có phần khinh thường cùng ngạo khí nói.
"Thần sơn trước mắt không chỉ trăm vạn trượng, đoán không chừng cao ngàn tỉ trượng cũng nên."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.
"Vạn tỉ trượng!"
Hà Bách Châu nghe vậy liền liếc mắt, rất muốn hỏi một câu ánh mắt ngươi không mù đó chứ, nhưng dĩ nhiên cuối cùng không dám nói ra.
"Ngươi biết nguyên lý túi trữ vật không?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Túi trữ vật?"
Hà Bách Châu nghe vậy sững sờ, rất nhanh liền kịp phản ứng:
"Ý của ngươi là?"
"Hà cô nương, chủ nhân nói hẳn không có sai, tiên tổ bên trong tộc từng có ghi chép. Chúng Thần sơn tuy bên ngoài là núi vô tận hùng vĩ. Nhưng bước vào trong đó thì ngẩng đầu không thấy núi, cúi đầu không thấy núi, ánh mắt chiếu tới vô tận rộng lớn tựa như một tòa thế giới mới."
Vẻ mặt Xi Xương tràn đầy kích động nói, Xi Man tộc bọn hắn đã từng có tiên tổ có thể đặt chân bước vào trong trên Chúng Thần sơn.
"Chẳng lẽ Chúng Thần sơn thật sự cao ngàn tỉ trượng."
Hà Bách Châu giật mình nói.
Thần sơn trước mắt cao trăm vạn trượng đã doạ người phát hoảng, nếu là đặt ở Mộ Thương đại lục tuyệt đối đều có thể xếp vào vị trí năm ngọn núi hiểm trở bậc nhất.
"Hà cô nương, chúng ta đã ở ngay dưới chân núi Thần Sơn, đến lúc đó ngươi bước vào bên trong nhìn thử một lượt là biết ngay mà."
Khải Tát hộ pháp cười nói.
Tâm tình của hắn không tệ, vừa mới thôn phệ được một bộ Chí Tôn vương thi cốt, mặc dù không thể khiến cho hắn thành công tấn cấp Chí Tôn vương nhưng cũng khiến cho thực lực của hắn có sự tăng trưởng rõ rệt. Hắn cảm giác khoảng cách giữa hiện đến cảnh giới Chí Tôn vương cảnh kia càng ngày càng gần.
Tin tưởng không bao lâu nữa thì có thể đột phá.
Kỳ thật cũng là thiên tư của Khải Tát hộ pháp có hạn, bằng không đổi lại là những người khác ở bên cạnh Tịch Thiên Dạ lâu như vậy, mưa dầm thấm đất, lại có sự trợ giúp của hàng loạt tài nguyên quý giá, đoán chừng cũng đã sớm có thể đột phá làm Chí Tôn vương rồi.
Ngay lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện phiếm, thì chân núi chúng Thần Sơn bỗng nhiên lóe lên một đoàn hào quang, hào quang vạn trượng, ánh sáng chói lọi, xuyên thẳng lên trời cao vạn dặm.
"Bà bảo vật do Vạn Bảo trì bắn ra, mọi người mau nhìn a."
"Vạn Bảo trì cuối cùng bắn ra bảo vật lần nữa, cũng không biết chính là thần vật hạng nào."
"Ha ha, bản tọa ở bên trong Vạn Bảo trì bảy ngày, cuối cùng đợi được bảo vật phun trào, không ai được tranh đoạt với ta, bảo vật thuộc về ta."
"Cuối cùng cũng ra rồi, nếu là một trọng bảo, ta có liều mạng cũng muốn cướp về tay."
Theo đoàn hào quang vạn dặm loá mắt xuất hiện kia, tất cả tu sĩ đều xúc động đứng lên tụ tập lại xung, từng người phóng lên tận trời đuổi theo đoàn hào quang phóng đi kia.
Liếc nhìn lại, toàn bộ bầu trời đủ mọi màu sắc, lít nha lít nhít ít nhất cũng mấy ngàn người, ngay cả tu vi thấp nhất thì cũng có thực lực cấp độ Thánh Thiên vương, tình huống như thế từ xưa đến nay sợ là chưa từng xuất hiện.
"Chuyện gì thế này!"
Khải Tát hộ pháp trợn mắt hốc mồm, cảnh tượng trước mắt quá mức chấn động, ít nhất cũng hơn nghìn người tu vi mạnh hơn hắn, tên nào tên nấy đều phóng thích ra khí tức chí tôn tràn ngập cả bầu trời.
Ngàn tên Chí Tôn vương là khái niệm gì đây.
Chỉ có toàn bộ cường giả của cả thiên hạ đều hội tụ ở này mới có thể xuất hiện tình cảnh như thế, đổi lại là những người khác, bất luận là người của tộc nào cũng đều không thể nào làm được, bao gồm cả U Minh tộc ở bên trong.
"Vạn Bảo trì mà ta biết chính là một tòa bảo trì của Tinh Linh tộc, nghe nói đã tồn tại từ thời kỳ Thượng Cổ, qua mỗi một khoảng thời gian thì sẽ bắn ra bên ngoài một món bảo vật, nghe nói người đi tới Vạn Bảo trì thỉnh nguyện càng nhiều thì nguyện lực càng mạnh, Vạn Bảo trì sẽ phun ra càng nhiều bảo vật, hơn nữa cũng càng trân quý."
Xi Man kích động nói, tầm mắt nhìn về phía hào quang nơi chân trời, có chút rục rịch, nếu không phải Tịch Thiên Dạ không nói gì, sợ là hắn cũng đã xông lên cướp đoạt.
Nhiều người như vậy thỉnh nguyện bên trong Vạn Bảo trì, lực lượng nguyện niệm chắc hẳn tương đối mạnh, bảo vật phun ra cũng sẽ tương đối trân quý.
Nếu như có thể đạt được một món thượng cổ chí bảo, đừng nói là tu thành nhân gian chí tôn, muốn tu thành Chí Tôn vương cấp độ thứ tư hẳn là cũng không thành vấn đề.
"Nếu các ngươi cảm thấy hứng thú thì đi đoạt đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Tạ chủ nhân."
Xi Xương nghe vậy thì trong mắt bùng cháy hào quang, sau khi cung kính thi lễ hắn liền hóa thành một đoàn lưu quang không kịp chờ đợi mà đuổi tới.
Khải Tát hộ pháp thoáng có chút lưỡng lự, nhưng cũng chỉ do dự trong nháy mắt sau đó liền khẽ cắn răng mà phóng lên tận trời.
Tu luyện chính là như thế, có cơ duyên thì phải đi tranh, như vậy mới có thể trở nên nổi bật, vượt lên trên chúng sinh.
Tu vi của hắn mặc dù thấp, vẫn còn kém rất rất xa những đại lão có tu vi Chí Tôn vương kia, nhưng chuyện thế gian thì mọi điều đều có duyên phận của nó, cũng không hẳn tu vi yếu thì hắn không có cơ hội lấy được bảo vật.
Hơn nữa nếu như hắn thật sự đạt được bảo vật, có chủ nhân bên cạnh cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác giết chết để đoạt bảo, chủ nhân chắc chắn bảo đảm an toàn cho hắn.
"Tại sao ngươi không đi."
Tịch Thiên Dạ nhìn về phía Hà Bách Châu, cô gái này đang chắp tay sau lưng, từ đầu đến cuối đều không để ý đến, thậm chí còn lười không muốn xem người khác đoạt bảo.
"Một món thượng cổ bảo vật mà thôi, cũng không không là gì trong mắt ta."
Hà Bách Châu thản nhiên nói, Mộ Thương đại lục bọn hắn cũng là nằm ở bên trong cấm khu, có rất nhiều nơi thần bí, thượng cổ bảo vật cũng không phải là hết sức hiếm có. Là một tu sĩ, cái gọi là bảo vật kỳ thật chỉ là thứ yếu, tự thân mạnh mẽ mới là trọng yếu nhất, bằng không hết thảy đều là nói suông.
Cho dù bảo vật tốt tới đâu nhưng bản thân chẳng qua chỉ là một tu sĩ cấp thấp thì cũng uổng công.
"Cổ Thánh khí mới là mục tiêu lớn nhất của ta trong chuyến đi lần này."
Hà Bách Châu nhìn về phía một vách đá, đôi mắt tản ra hào quang, nàng chậm ra bước ra từng bước một, dạo bước trong hư không, tiến về phía vách đá.
"Là ai! Bản tọa đã chiếm cứ nơi này, xin dừng bước."
Ngay lúc Hà Bách Châu đạp chân vào vách đá kia, thì một luồng âm thanh lạnh lùng cũng mãnh liệt vang lên, ngay lúc đó, từ trong một ngóc ngách nhỏ trên vách đá phóng xuất ra một luồng khí tức cường đại đến cực điểm.
Trang 550# 1