Chương 1098: Tranh Đoạt Hang Động
Dựa theo khí tức mà phán đoán thì người kia ít nhất cũng có tu vi Chí Tôn vương cấp độ thứ hai, một cỗ khí tức cường thế tuôn ra, tầm mắt cảnh giác nhìn Hà Bách Châu.
Hà Bách Châu cũng chẳng thèm nhìn uy áp là tên cường giả kia phóng xuất ra mà trực tiếp lướt qua mặt hắn.
Nhìn thấy Hà Bách Châu đi qua, gã cường giả kia mới buông lỏng cảnh giác, chậm rãi thu khí thế lại rồi lại nhắm mắt tiếp tục tu hành.
Vách đá này tên là Cổ Thánh Nhai, cũng là một bộ phận thuộc về Vạn Bảo quật.
Chỉ thấy phía trên Cổ Thánh nhai kia lít nha lít nhít có ngàn vạn hang động, rắc rối phức tạp, từ trong mỗi cái hang động đều không ngừng tản mát ra Cổ Thánh khí, nồng đậm có mỏng manh có, thuần túy có hỗn tạp cũng có.
Nhưng đều không ngoại lệ, cứ phàm là Cổ Thánh khí từ trong hang động trên sườn núi tản mát ra thì đều bị từng người từng người cường giả chiếm cứ.
Hơn nữa cường giả có thể chiếm cứ hang động trên sườn núi đều là người có tu vi cấp độ Chí Tôn vương, tu sĩ phía dưới Chí Tôn vương thì đều không có tư cách chiếm cứ hang động sườn núi.
Hà Bách Châu một mạch mà đi lên trên, mấy khu vực có hang động sườn núi dọc đường đi đều đã bị chiếm cứ cùng cảnh cáo uy hiếp.
"Nhìn cái gì vậy, thấy chướng mắt sao."
Hà Bách Châu liếc qua tên cường giả Tinh Linh tộc đang đứng trước hang động sườn núi, tầm mắt hắn có phần hơi cảnh giác nhìn nàng, khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh thường mà cười lạnh.
"Khẩu khí thật lớn, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có năng lực gì."
Tên cường giả Tinh Linh tộc kia hừ lạnh một tiếng vung ống tay áo lên, một thanh loan đao vù một tiếng bắn ra mà cắm trên mặt đất rồi hung hăng bay lên không trung, hơi chao đảo lưu lại tàn ảnh khắp nơi, nhắm về Hà Bách Châu mà chém.
Người này có tu vi Chí Tôn vương cấp độ thứ hai, chiếm cứ hang động sườn núi cũnng bình tốt, lại rất chút cao ngạo.
"Muốn chết sao!"
Hà Bách Châu không ngờ rằng người trước mắt lại cuồng ngạo như vậy, nàng không tranh đoạt hang động sườn núi với hắn đã là tốt lắm rồi, thế mà hắn lại chủ động ra tay với nàng.
Tàn Nguyệt lóe lên, u lam loan đao phóng xuất ra hào quang vạn trượng, dường có thể chém ngọn núi cổ đều thành hai khúc.
Đinh!
Kiếm Chi Đế Khí của Hà Bách Châu trong nháy mắt bay ra khỏi vỏ, trong chốc lát đã trực tiếp ngăn chặn toàn bộ hào quang vạn trượng của Tàn Nguyệt loan đao.
"Làm sao có thể!"
Tinh Linh tộc cường giả không ngờ rằng đòn công kích của mình sẽ bị nữ tử kia phá vỡ trong nháy mắt.
Hơn nữa một kiếm kia vẫn chưa kết thúc, kiếm quang sáng chói tới cực điểm, tiếp tục đối diện mà lên.
Tinh Linh tộc cường giả chỉ cảm thấy hư không dường như ngưng tụ, thân thể của hắn cứng đờ lại, một luồng cảm giác thấu tận tâm can từ bên trên mi tâm truyền ra.
Chỉ thấy chỗ mi tâm của hắn có một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, phân thân thể của hắn ra thành hai mảnh.
"Ngươi..."
Sắc mặt Tinh Linh tộc cường giả khó coi vô cùng, thân thể hắn một phân thành hai nhưng vẫn chưa chết, dù sao hắn cũng là Chí Tôn vương sinh mệnh mạnh mẽ, sau một hồi hào quang lóe lên thì hai mảnh thân thể của hắn lại dính vào nhau một lần nữa.
Chỉ có điều mặc dù thân thể đã chữa trị hoàn chỉnh nhưng lại chịu tổn thương tương đối tổn thương nghiêm trọng, những Cổ Thánh khí mà trước đó hắn đã hấp thu sợ là đều đã uổng phí hết để mà dùng chữa thương rồi, bằng không trên Cổ Thánh Nhai, thân thể bị trọng thương tuyệt đối không thể gánh nổi hang động sườn núi của chính mình.
"Ngươi cái gì mà ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn nếm thêm một kiếm nữa, triệt để mất đi tư cách tranh đoạt hang động."
Hà Bách Châu cười lạnh nói.
Tinh Linh tộc cường giả nghe vậy thì vẻ mặt hơi ngưng lại, môi hắn rung rung nửa ngày cuối cùng cũng không dám tiếp tục nói chuyện.
"Vậy được rồi, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt."
Hà Bách Châu hất cằm lên, vênh váo tự đắc lướt ngang qua người Tinh Linh tộc cường giả.
Tên kia Tinh Linh tộc cường giả nhìn bóng lưng Hà Bách Châu, sắc mặt hắn khó coi vô cùng, thật không hiểu rõ nữ hoàng tại sao lại để người ngoại tộc này vào Thánh Khư, tài nguyên của Chúng Thần sơn quý giá như thế, Chí Tôn vương của Tinh Linh tộc bọn hắn đều chưa chắc có thể có được, bây giờ lại muốn cởi mở toàn diện cho người của chủng tộc khác, là người của Tinh Linh tộc, hắn làm sao có thể cam tâm.
Nhất là khi bọn hắn phát hiện mình không cạnh tranh được với cường giả chủng tộc khác, vậy thì càng thêm biệt khuất.
Hà Bách Châu tiếp tục leo lên Cổ Thánh Nhai, vừa mới trải qua một trận chiến, nàng rõ ràng có được một chút thanh danh, lúc ngang qua những thánh khí hang động sườn núi khác đã không còn cường giả nào phóng xuất khí tức ra để mà cảnh cáo, ngược lại từng tên còn vô cùng lo lắng sợ Hà Bách Châu sẽ đến cướp đoạt hang động sườn núi của bọn hắn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, càng đi lên phía trên, hang động càng tốt, Cổ Thánh khí mà hang động phía trên cùng tản mát ra bất luận là chất lượng hay số lượng đều không thua kém Thánh địa thời đại thượng cổ một chút nào.
"Nhất định phải chiếm cứ hang động có Cổ Thánh khí nồng đậm một chút, như thế ta xác suất đột phá làm Chí Thánh của ta sẽ cực kì gia tăng."
Ánh mắt Hà Bách Châu nhìn về phía một hang động sườn núi, trong lòng nàng đã có mục tiêu.
Cổ Thánh khí phát ra từ hang động kia tương đối nồng đậm, nơi đó có một tên tu sĩ Chí Tôn vương cấp độ thứ ba đang chiếm cứ.
Với tu vi hiện tại của nàng, cộng thêm Đế Khí hẳn là có đủ năng lực đoạt được thánh khí hang động kia.
Nghĩ như vậy, Hà Bách Châu liền phóng lên tận trời, bay về phía tòa hang động sườn núi kia.
Ngay sau đó một hồi chiến đấu kịch liệt vang lên, mặc dù thực lực tên cao thủ Chí Tôn vương cấp độ thứ ba kia không yếu nhưng Hà Bách Châu có Kiếm Chi Đế Khí, lại vừa có Mộ Thương đại lục truyền thừa nên cuối cùng hắn cũng không địch lại mà bị Hà Bách Châu đuổi ra hang động sườn núi.
"Tên cuồng vọng, ngươi lại dám cướp bảo địa Tê Hiệp tộc chúng ta, ngươi chờ đó cho ta."
Tên Tê Hiệp tộc cường giả kia để lại một câu nói rồi chật vật mà thoát đi.
"Ngây thơ."
Hà Bách Châu liếc mắt một cái, đường đường là Chí Tôn vương thế mà cũng thích nói dọa.
Thua chính là thua, chỉ có cường giả mới có tư cách chiếm cứ được hang động tốt.
Nhưng mà điều khiến Hà Bách Châu không ngờ tới là, lời đe dọa mà tên Tê Hiệp tộc cường giả để lại thế mà không phải là nói xạo...
Chỉ mới vẻn vẹn một khắc đồng hồ trôi qua, mông Hà Bách Châu còn chưa ngồi ấm chỗ thì đột nhiên có năm cỗ khí tức cường thế từ trên trời giáng xuống, mỗi luồng khí tức đều là Chí Tôn vương, hơn nữa khí thế của người cầm đầu kia đặc biệt mạnh mẽ, Hà Bách Châu cũng là kinh hồn táng đảm một hồi.
"Chí Tôn vương cấp độ thứ tư."
Sắc mặt Hà Bách Châu ngưng trọng, tu sĩ Chí Tôn vương cấp độ thứ tư trên thế giới vô cùng thưa thớt, rất khó có thể gặp.
Ngoại trừ một vài yêu nghiệt nghịch thiên hoặc là tình huống đặc biệt, Chí Tôn vương cấp độ thứ tư chính là sinh linh cực hạn trên thế giới.
Nhân gian chí tôn, trong tình huống bình thường cơ bản sẽ không xuất hiện ở nhân gian.
Hà Bách Châu cũng không ngờ rằng tên cường giả bị hắn hạ gục kia có thể thỉnh được một tên Chí Tôn vương cấp độ thứ tư tới.
"Bản tọa từng nói, dám cướp thánh khí hang động sườn núi của Tê Hiệp tộc chúng ta tuyệt đối không có kết cục tốt đâu."
Tên cường giả Tê Hiệp tộc kia dương dương đắc ý nói, sau đó hắn quay người cung kính nhìn nam tử trung niên cầm đầu nói:
"Đại ca, vừa rồi chính là nàng cướp đi bảo địa của ta. Tu vi của nàng ta nhiều nhất cũng chỉ tương đương ta, chưa hẳn có thể thắng qua ta nhưng lại ỷ vào một thanh tuyệt thế bảo kiếm áp chế ta không còn một chút sức nào mà phản kháng."
"Đồ vật của Tê Hiệp tộc chúng ta mà cũng dám đoạt, quả là muốn chết."
"Không sai, trên toàn thế giới này, người dám cướp của Tê Hiệp tộc chúng cũng thật không có mấy người."
"Nói nhảm với làm gì, chém chết nàng ta, thật là không biết sống chết."
Rõ ràng năm tên Chí Tôn vương trước mắt đều là tu sĩ của Tê Hiệp tộc, từng tên hung hăng càn quấy vô cùng, trong mắt bọn chúng tràn đầy vênh váo hung hăng.
Trên đại lục thì Tê Hiệp tộc có thể xếp vào vị trí một trong mười đại tộc đứng đầu, luôn luôn cao ngạo vô cùng, chỉ dựa vào bọn hắn có Chí Tôn vương cấp độ thứ tư tọa trấn cũng đủ để ngạo thị thiên hạ.
Trang 550# 2