Chương 1099: Hung Hăn Càn Quấy
Tên kia là tu sĩ có tu vi Chí Tôn vương cấp độ thứ tư, từng bước một đạp không mà tiến lên, trên thân thể tản ra uy áp vô cùng kinh người, từ trên cao nhìn xuống từng đợt uy áp nối tiếp từng đợt đánh thẳng vào Hà Bách Châu.
Sắc mặt Hà Bách Châu ngưng trọng, bàn tay nắm chặt thanh Kiếm Chi Đế Khí có phần hơi run rẩy.
Tu sĩ Chí Tôn vương cấp độ thứ ba chỉ thua kém tu sĩ Chí Tôn vương cấp độ thứ tư một tầng nhưng sự khác biệt lại vô cùng to lớn.
Dù sao Chí Tôn vương cấp độ thứ tư đã có thể xưng là cực hạn của thế giới, đại biểu cho sức mạnh cao nhất.
Bảy tám tên cao thủ Chí Tôn vương cấp độ thứ ba gộp lại còn chưa hẳn có thể quyết chiến một trận với Chí Tôn Vương cấp độ thứ tư.
"Địa bàn của Tê Hiệp tộc không phải ai muốn cướp cũng có thể cướp được, mau dùng thanh bảo kiếm kia của ngươi mà tự chặt đứt một cánh tay, ta có thể sẽ không thâm cứu."
Tên nam tử trung niên của Tê Hiệp tộc thản nhiên nói, hắn không cần động thủ bởi vì với thân phận của hắn thì uy tín đã là cường đại nhất.
"Địa bàn của Tê Hiệp tộc các ngươi! cơ duyên của Cổ Thánh Nhai vốn là thứ mà cường giả đua nhau tranh đoạt, người ngoài lại không thể tham dự vào sao, tên phế vật kia không thủ được động thiên phúc địa này, đó là do hắn vô dụng, ngươi ra mặt là ý gì chứ, chẳng lẽ ngươi muốn bắt ngươi Chí Tôn vương tu vi cấp độ thứ tư dâng toàn bộ Cổ Thánh Nhai này cho Tê Hiệp tộc các ngươi tự do sử dụng sao."
Hà Bách Châu cười lạnh, vẻ mặt khinh khỉnh, xưa nay nàng chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy.
Cơ duyên của Cổ Thánh nhai đều là thứ mà cường giả chém giết tranh đoạt, thực lực không đủ thì bị đánh bại, đành phải thừa nhận thất bại mà đi chọn một hang động sườn núi khác kém hơn một bậc.
Nào có giống như bọn hắn, bản thân thất bại liền hô bằng gọi hữu, kêu cả một bầy cường giả trong tộc tới ức hiếp người khác.
"Xem ra ngươi hết sức không phục, nếu đã vậy thì đừng trách ta không khách khí, trên cái thế giới này cái gì cũng là do cường giả định đoạt, quy củ cũng là cường giả định ra."
Khí tức trên người tên nam tử trung niên kia càng ngày càng mạnh, một cỗ năng lượng kinh người điên cuồng ngưng tụ, bao phủ toàn bộ vùng trời Cổ Thánh Nhai.
"Các hạ quả nhiên không biết nói đạo lí."
Hà Bách Châu hận đến nghiến răng. Chỉ riêng tên nam tử trung niên trước mắt nàng đã không thể chống đỡ lại rồi huống chi còn có bốn năm tên cường giả của Tê Hiệp tộc ở đây, nếu phải đấu, nàng đoán chừng ngay cả sức phản kháng cũng không có.
"Đạo lý? Ha ha, đạo lý cũng là thứ mà kẻ yếu đi rao giảng, cường giả xưa nay không giảng đạo lý."
Nam tử trung niên cười ha ha, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Sắc mặt Hà Bách Châu vô cùng khó coi, tiến thối lưỡng nan. Nàng là thật không ngờ rằng, đường đường là một Chí Tôn vương cấp độ thứ tư, có thể xưng là đỉnh cao trong thiên hạ, lại có thể không biết xấu hổ như thế này.
"Ngươi nói không sai, chỉ có kẻ yếu mới đi giảng đạo lý, cường giả cho tới bây giờ đều không giảng đạo lý."
Chính lúc Hà Bách Châu không biết nên làm thế nào thì âm thanh của Tịch Thiên Dạ từ sau lưng nàng vang lại.
Hà Bách Châu nghe vậy thì thân thể run lên, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Nàng đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Tịch Thiên Dạ đã đứng ở sau lưng của mình, tất cả khẩn trương trong lòng nàng trong khoảnh khắc đều tiêu tán hoàn toàn.
"Sao ngươi lại ở đây, không đi tìm hang động thích hợp để tu luyện sao?"
Hà Bách Châu nói.
Mặc dù nàng cùng Tịch Thiên Dạ cùng nhau tới đây nhưng nàng không có bất kì hi vọng nào là Tịch Thiên Dạ sẽ kịp thời xuất hiện để cứu viện nàng.
Bởi vì Cổ Thánh Nhai thực sự quá lớn, lại có sức mạnh linh hồn thượng cổ áp chế, ở trong khu vực này căn bản là sẽ không có cách nào phát hiện ra tình hình xảy ra trong khu vực khác mà Tịch Thiên Dạ chắc chắn sẽ đi tới chỗ cao nhất tìm kiếm những hang động tốt nhất, khoảng cách giữa nàng và hắn hẳn là tương đối xa xôi.
"Ta đang tìm, nhưng trùng hợp phát hiện ngươi đang xảy ra chút vấn đề ở đây liền tới xem một chút."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt đáp.
Kỳ thật sức mạnh tinh thần của hắn có thể bao phủ toàn bộ Cổ Thánh Nhai, chuyện gì phát sinh bên trên Cổ Thánh Nhai đều không thể qua được ánh mắt của hắn, đến mức thượng cổ thần linh lưu lại cấm chế, vẫn vô dụng với hắn.
"Thì ra là thế."
Hà Bách Châu nghe vậy thầm nghĩ vận khí của bản thân thật tốt, đúng lúc Tịch Thiên Dạ lại ở chung quanh cho nên có thể kịp thời phát hiện, bằng không chuyện hôm nay nàng thật đúng là không biết sẽ kết cuộc như thế nào.
"Các ngươi người đông thế mạnh, ta cũng không phải người cô đơn, ta cũng có người."
Khí thế Hà Bách Châu lập tức liền căng tràn trở lại, nàng không sợ chút nào mà trừng mắt về nhìn phía những tên cường giả của Tê Hiệp tộc.
"Có bằng hữu chạy tới sao? Nhưng ngươi có thể đồng ý lời của ta khiến ta hết sức vui vẻ, nhưng ai là cường giả, ai là kẻ yếu thì vẫn chưa xác định."
Tầm mắt tên nam tử trung niên của Tê Hiệp tộc sâu kín nhìn Tịch Thiên Dạ, hai con ngươi giống như là hai vầng thái dương dường như muốn soi thấu Tịch Thiên Dạ.
Lúc Tịch Thiên Dạ vừa mới xuất hiện, hắn lại không phát hiện ra ngay lập tức, khiến cho hắn có chút kinh ngạc.
Hơn nữa hắn thế mà nhìn không thể ra được người trẻ tuổi trước mắt này sâu cạn thế nào, điều này càng làm cho hắn tò mò.
Hẳn là có thể xác định tu vi của người này hẳn là rất mạnh, dựa vào phản ứng của nữ kia thì cũng có thể đoán ra được.
Nhưng nam tử trung niên kia vẫn không lo lắng, vẫn giữ mười phần lòng tin như cũ.
Là Chí Tôn vương cấp độ thứ tư, người có thể đối địch với hắn quả thật khắp thiên hạ không được mấy người.
Một tên từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua, lại không có danh tiếng gì, đoán chừng có mạnh hơn nữa thì cũng thế.
"Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Thử thì thử!"
Nam tử trung niên cười lạnh, cũng không khách khí, lúc này liền ra tay.
Một con Ngọc Long từ sau lưng của hắn bay lên phát ra hào quang trăm vạn trượng, hung hăng trảm về phía Tịch Thiên Dạ.
Một kiếm hoành tung trên không, ánh sáng huy hoàng che cả mặt trời, dường như muốn chém cả Cổ Thánh Nhai ra thành hai khúc.
Trên thực tế cũng là như thế, nếu không phải chính là Cổ Thần sơn bên trên Cổ Thánh Nhai, đoán chừng đã sớm đã bị phân thành hai mảnh dưới kiếm khí đáng sợ kia.
"Tu vi của Đại ca càng ngày càng tinh thông, kiếm này của ta đã hoàn toàn ngăn không được rồi."
"Đó là đương nhiên, với tu vi của đại ca, tin tưởng có thể quyết chiến với tuyệt thế U Minh tộc tộc trưởng, Huyết Minh cung cung chủ."
"Đại ca chính là thiên hạ cường giả vô địch, ta cảm thấy phong hắn làm nhân gian chí tôn cũng không quá đáng."
Mấy tên Tê Hiệp tộc Chí Tôn vương ở bên cạnh nịnh nọt không có chút phong độ cùng khí phái của Chí Tôn vương.
"Nhân gian chí tôn thì không dám nhận, các ngươi chớ nói đùa nhưng thu thập có khá khẩm một chút, cũng được coi là nhẹ nhàng."
Nam tử trung niên của Tê Hiệp tộc chấp tay sau lưng, ra dáng cao nhân khí phái.
"Dĩ nhiên dĩ nhiên."
Mấy tên Tê Hiệp tộc Chí Tôn vương cười lạnh, chờ đợi xem cảnh đại ca của mình một kiếm thiếu niên kia chém thành hai nửa.
Nhưng mà bọn hắn đã định trước là phải thất vọng.
Tịch Thiên Dạ cong ngón búng ra, thanh Ngọc Long này tùy tiện bay ngược ra ngoài, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
"Cái gì!"
Con ngươi nam tử trung niên kia co rụt lại, biểu lộ cứng đờ.
Những tên tu sĩ khác của Tê Hiệp tộc trợn mắt hốc mồm, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
"Kiếm pháp của ngươi thoạt nhìn thì hết sức hoa lệ, nhưng quả thực không được tốt lắm, thử quyền pháp của ta một lần xem như thế nào."
Tịch Thiên Dạ đặt một tay đằng sau, một tay khác huy quyền mà ra.
Kinh Đào tiên quyền thức thứ nhất.
Sau một khắc, toàn bộ thiên địa kịch liệt chấn động, bão táp không ngừng tụ đến.
Trang 551# 1