Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 1135: Ân Oán

Chương 1135: Ân Oán




Hộ vệ trưởng ngã trên mặt đất, không còn cách nào động đậy, nhưng trong ánh mắt của hắn không có hận ý mà chỉ có sự bất đắc dĩ. Thế giới chính là như thế, luôn luôn là mạnh được yếu thua, ngươi yếu thì cũng đừng trách người khác ức hiếp lên đầu ngươi thậm chí giết ngươi.

Hắn chỉ hận mình không đủ mạnh, không thể làm nên việc gì cho tộc của mình.

Thiên Dạ điện chủ vẫn không thèm để thủ vệ kia vào mắt, trong mắt hắn đây chẳng qua chỉ là một người chết không có ý nghĩa gì mà thôi.

"Thạch Vũ, cút ra đây đi, ta biết ngươi trốn ở chỗ này."

Thiên Dạ điện chủ chắp tay sau lưng, nhìn về phía một tòa nhà gỗ trong thánh cốc, ánh mắt lạnh nhạt nói.

Két!

Từ sâu trong thánh cốc bỗng có một cánh cửa của tòa nhà gỗ kia chậm rãi mở ra.

Một thanh niên mặc áo bào màu xám đi ra, thoạt nhìn thì hắn cũng không lớn, đứng cùng với Thiên Dạ điện chủ giống như là người đồng lứa.

Người này chính là Thạch Vũ, ban đầu ở Cổ Thánh nhai đã từng có một phen giao thủ với Tịch Thiên Dạ, lúc ấy Tịch Thiên Dạ chẳng qua là thắng hắn nửa chiêu, bên trong nhân gian chí tôn thì tên Thạch Vũ này cũng là một cường giả.

Mà lại đặc thù nhất chính là hắn là nhân tộc.

Ai nói nhân tộc không có cường giả, nếu hắn trở về Nhân tộc sợ rằng hắn sẽ chiếm được một trong ba vị trí đầu chủng tộc trong bảng danh vị trên đại lục.

"Kỳ Vô Niệm, Làm chó cho người khác cũng tích cực như vậy sao."

Thạch Vũ nhìn Thiên Dạ điện chủ thật sâu, ánh mắt hết sức phức tạp, có thống hận, có lửa giận, cũng có tình cảmkhông nói nên lời.

Kỳ Vô Niệm là tên của Thiên Dạ điện chủ.

Trên toàn thế giới người biết được chân mệnh của Thiên Dạ điện chủ, sợ là không có mấy người.

Thiên Dạ điện chủ ở trước mặt người ngoài, cho tới bây giờ đều vô cùng thần bí.

"Thạch Vũ, hà tất phải nói như vậy, thắng làm vua thua làm giặc, hiện tại ngươi còn chưa rõ sao? Chỉ trách ngươi thật không biết thời thế."

Thiên Dạ điện chủ thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía Thạch Vũ cũng rất phức tạp.

Bất quá, so với Thạch Vũ thì ánh mắt của hắn lạnh hơn, càng vô tình hơn.

Ở trước mặt người đời, Thiên Dạ điện chủ xưa nay đều rất thần bí, ai cũng đoán không ra hắn. Nhưng có một điều không sai chính là hắn là người vì mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn gì.

"Sư tôn năm đó đặt tên ngươi Vô Niệm, là hi vọng ngươi không quên sư ân, xem ra lúc sư tôn đặt tên cho ngươi đã có dự cảm, đáng tiếc hắn vẫn nuôi ngươi trưởng thành, dạy ngươi bản sự mà không trực tiếp đá chết ngươi."

Thạch Vũ nhẹ nhàng nói.

Hắn cùng kỳ không quên, được sư tôn thu dưỡng, cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm hậu.

Nhưng mà không ai nghĩ tới, sau khi lớn lên, trưởng thành rồi, sẽ phát sinh nhiều biến hóa như vậy.

Nếu như có thể lựa chọn, hắn thà rằng trở lại quá khứ, trở lại thời thiếu niên vô ưu vô nghĩ, mãi mãi cũng không lớn lên.

"Ngươi giao Kính Thiên thần bia ra đi, nể tình huynh đệ trước kia, có thể ta sẽ thỉnh cầu tiên tổ đại nhân tha thứ lỗi lầm của ngươi, đồng thời mang ngươi đi đạp thiên chi lộ."

Thiên Dạ điện chủ chấp tay sau lưng, thẳng người nhìn Thạch Vũ.

Lúc trước Thạch Vũ mắng hắn là phản đồ, xem thường hắn, thậm chí muốn giết hắn.

Nhưng bây giờ đây... Hắn là người thắng, hắn cười, bây giờ hắn cao cao tại thượng, nắm trong tay vận mệnh của người khác.

"Muốn Kính Thiên thần bia thì trước tiên cần bước qua xác của ta đã."

Thạch Vũ thản nhiên nói, lúc hắn cướp Kính Thiên thần bia, hắn đã biết kỳ không quên nhất định sẽ đi tìm tới.

"Ngươi muốn chết sao, bằng chút thực lực bây giờ của ngươi, căn bản không phải là đối thủ của ta."

Săc mặt Thiên Dạ điện chủ băng lãnh, cau mày.

"Muốn cầm lấy Kính Thiên thần bia, vậy thì giết ta đi. Ngươi đến cả sư tôn ân trọng như núi cũng phản bội được, giết một sư đệ như ta đây có là gì."

Thạch Vũ rút ra một thanh chiến kiếm từ dưới đất, chuẩn bị tinh thần sẽ chết.

Thiên Dạ điện chủ siết chặt nắm đấm phát ra âm thanh khanh khách rung động, nhìn chằm chằm Thạch Vũ, ánh mắt ngày càng đáng sợ.

"Ngươi đã chấp mê bất ngộ, vậy cũng đừng trách người ca ca này, ta từng nói ngươi có thể cùng ta tung hoành thiên hạ, đáng tiếc ngươi không nghe, ngươi muốn đối địch với ta, đối nghịch với ta khắp nơi..."

Thiên Dạ điện chủ ngửa mặt lên trời thét, thiên địa chấn động, lực lượng doạ người không ngừng từ cơ thể hắn bộc phát ra, khu vực hạch tâm của Sinh Mệnh sâm lâm có thượng cổ cấm chế bảo hộ, nhưng trong vòng phương viên trăm dặm vẫn bị lực lượng Thiên Dạ điện chủ phóng thích ra làm cho hoàng tàn khắp nơi, tựa như Thai Phong quá cảnh.

Đứng trước một lực lượng như vậy thì đừng nói Chí Tôn vương, dù cho nhân gian chí tôn cũng vô cùng nhỏ bé.

Đây là lực lượng đã vượt qua thiên địa, đã thoát khỏi sự khống chế của thiên địa này, trước mặt lực lượng như vậy thì Thiên Đô đảo ngược, ai cũng có thể giết.

Nhưng Thạch Vũ vẫn không sợ, hắn vẫn bình tĩnh như nước, cầm lấy chiến kiếm của mình, lẳng lặng chờ bão tố đến.

trận chiến này không sớm thì muộn cũng sẽ đến.

Điều duy nhất hắn không nghĩ tới là, Kỳ Vô Niệm sẽ mạnh mẽ đến như vậy, nguyên bản trong quyết đấu đỉnh cao, căn bản cũng không có phát sinh.

Hắn có lẽ chỉ có thể phát động nhất kích, sau đó liền triệt để kết thúc.

Một cỗ năng lượng mạnh mẽ đang bao phủ Thần Mộc tháp.

Đây không phải năng lượng bình thường mà chính là năng lượng tinh túy bậc nhất.

Đừng nói Thánh cảnh tu sĩ, dù cho Đế Cảnh tu sĩ, cũng không có khả năng luyện ra năng lượng có linh hồn tinh thuần như thế.

Linh hồn năng lượng hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, nhưng vẫn không ngừng tăng lớn.

Thiên diêu địa động, năng lượng tụ lại đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Thân thể thần mộc tựa hồ cũng không chịu nổi mà đung đưa kịch liệt, mấy vạn dặm trụ trời, thoáng động đậy cũngcó thể dẫn tới gió lốc, huống chi đung đưa kịch liệt như thế, trong vòng nghìn dặm đều là cỗ gió lốc đáng sợ bao phủ.

Đáng tiếc Sinh Mệnh sâm lâm đã triệt để lâm vào hỗn loạn và chiến tranh, người nào cũng không quan tâm động tĩnh của Thần Mộc tháp.

Dù tình cờ nhìn thấy cũng sẽ cho rằng là hỗn loạn của cuộc chiến bên kia nên lại càng không có người nguyện ý nhìn về bên này.

Cố Khinh Yên và Hà Bách Châu dã lùi đến mật thất nên cũng không thể lui được nữa, chỉ có thể thôi động lực lượng của mình chống lại cơn bão năng lượng khủng bố kia. Bằng tu vi Chí thánh của các nàng, thế mà cũng chỉ miễn cưỡng đứng vững, không đến mức bị vòng xoáy đánh bay ra ngoài.

Cũng là vì vậy mà Nhị trưởng lão và hộ vệ trưởng có thể phát hiện bên trong Thần Mộc tháp có nhiều cỗ khí tức khác biệt.

Cũng là bởi vì Cố Khinh Yên và Hà Bách Châu đã phóng thích toàn bộ lực lượng của mình ra ngoài.

Cố Khinh Yên và Hà Bách Châu ngăn cản vòng xoáy năng lượng hết sức vất vả.

Nhưng Vạn Hồn linh thụ ở nơi trung tâm vòng xoáy năng lượng lại càng thêm vất vả, không ngừng gào thét, kêu trời trách đất.

Bởi vì thân thể Tịch Thiên Dạ tản ra một lực hấp thu cực kì đáng sợ, bằng tốc độ kinh người liên tục không ngừng rút đi năng lượng trong cơ thể nó.

Vạn Hồn linh thụ trải qua ba lần tiến hóa, đã không giống với trước kia.

Bằng không nếu Tịch Thiên Dạ hấp thu năng lượng như thế sợ là bây giờ nó đã bị hút thành một cây khô.


Trang 569# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất