Chương 1142: Ánh Sáng Bất Diệt
Lượng lớn U Minh tộc ý thức được sự việc không ổn, lập tức thay đổi hướng đi, chuẩn bị rút lui khỏi Sinh Mệnh Sâm Lâm.
Huyết Giáp Nhân danh xưng bất tử bất diệt cũng dễ dàng bị giết chết như thế, những người như bọn hắn đây ở lại không phải là tìm cái chết sao.
U Minh tộc xâm lấn vào trong Sinh Mệnh Sâm Lâm không có bao nhiêu, phần lớn đều là một số cường giả đỉnh cao, về số lượng cũng hơn một ngàn mà thôi.
Nếu Huyết Giáp Nhân cũng có thể bị giết chết, như vậy chỉ cần cho Tinh Linh tộc thời gian, giết chết tất cả bọn hắn cũng không thành vấn đề gì.
Nhưng mà... Nếu Tịch Thiên Dạ đã ra tay, những U Minh tộc đó muốn rút lui ra khỏi rừng Sinh Mệnh thì đã chậm rồi.
Ba mươi hai thân ảnh hóa thành ba mươi hai đạo lưu quang, dường như trong chốc lát đã vượt ngang hơn vạn dặm, đầu tiên ngăn trước một vết nứt không gian.
Tịch Thiên Dạ cũng thử một lần, sau khi đột phá đến trạng thái viên mãn linh hồn phân thân, rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Vừa mới dễ dàng đánh chết Huyết Giáp nhân, chứng minh trên thực lực đơn thể đã khá khủng bố.
Bây giờ hắn muốn kiểm tra một chút, linh hồn sau khi phân tán có thể duy trì khoảng cách bao xa.
Dù sao linh hồn phân thân của Tịch Thiên Dạ mặc dù nhiều, nhưng cũng không thể hoàn toàn thoát ly khỏi chủ thể, nhất định phải có liên quan lẫn nhau, nếu không sẽ hoàn toàn mất liên kết.
Sinh Mệnh Sâm Lâm tương đối rộng lớn, tung hoành trong phạm vi vài trăm nghìn dặm, Tịch Thiên Dạ cũng muốn nhìn một chút, trong phạm vi vài trăm nghìn dặm linh hồn phân thân có thể được duy trì ổn định hay không, có sức chiến đấu mạnh cỡ nào.
Chí Tôn vương U Minh tộc, từng người từng người bị linh hồn phân thân của Tịch Thiên Dạ giết chết.
Có một số Chí Tôn vương thậm chí cái bóng của linh hồn phân thân cũng chưa thấy rõ ràng, chỉ cần bạch quang lóe lên liền chết.
Trên bầu trời, từng đoàn từng đoàn bạch quang xẹt qua, thần thánh mà tự nhiên.
Nhưng hình ảnh khá đẫm máu, vô số thi thể từ không trung không ngừng rơi xuống, những nơi đi qua chính là cái chết.
Một đám tộc nhân của Tinh Linh tộc, toàn bộ đều trợn mắt hốc mồm, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
"Đó là cái gì? Làm sao từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua những người kia!"
"Không rõ nữa, đoán chừng chính là sức mạnh mà Tinh Linh tộc chúng ta ẩn giấu, ta đã nói Tinh Linh tộc chúng ta chính là chủng tộc chí cao vạn cổ bất diệt mà, làm sao có thể đơn giả bị đánh bại như vậy."
"Ha ha! Tiên tổ phù hộ! Giết sạch những ác ma U Minh tộc kia."
Mỗi một tên cường giả của U Minh tộc chết đi, đều có lượng lớn tu sĩ của Tinh Linh tộc được Tịch Thiên Dạ cứu, bọn hắn nhìn lên bạch quang chợt lóe lên trước mặt, nhìn không rõ lắm, cả đám đều hưng phấn vô cùng, theo bản năng cho rằng đó là thủ bút của Tinh Linh tộc bọn họ, chính là sức mạnh cường đại mà Tinh Linh tộc giấu ở bên trong Sinh Mệnh Sâm Lâm.
Thần Mộc tháp mặc dù đã sụp đổ nhưng vẫn tương đối cao, thẳng vào mây trời hơn vạn dặm.
Giờ phút này ở đỉnh của Thần Mộc tháp có ba thân ảnh đứng ở đấy, hai nữ một nam, chính là Tịch Thiên Dạ và hai người Cố Khinh Yên.
Còn Vạn Hồn Linh Thụ, bởi vì bị rút đi quá nhiều hồn nguyên và hồn lực nên đã chui vào sâu trong thức hải mi tâm của Tịch Thiên Dạ tĩnh dưỡng rồi.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng nhìn Sinh Mệnh Sâm Lâm dưới biển mây, mặt không biểu tình.
Cố Khinh Yên và Hà Bách Châu thì mặt mũi tràn đầy rung động nhìn bạch quang thần thánh từ giữa thiên địa xỏ xuyên qua toàn bộ khu rừng, trong con ngươi đều là kinh dị.
Thật là đáng sợ!
Mặc dù các nàng tận mắt chứng kiến quá trình Tịch Thiên Dạ ngưng tụ ra ba mươi hai đoàn phân thân, nhưng cũng không nghĩ tới những phân thân kia đáng sợ như thế.
Mặc dù các nàng đã đột phá đến Chí Thánh, thế nhưng trước mặt những linh hồn phân thân đó, vẫn cảm giác được một sự vô lực rất lớn và nhỏ bé.
Hai người đều rất rõ ràng, với tu vi Chí Thánh của các nàng bây giờ, trước mặt những linh hồn phân thân đó có lẽ cũng không chịu nổi một đòn.
Hơn nữa linh hồn phân thân đáng sợ như vậy, Tịch Thiên Dạ có ba mươi hai đạo mà không phải một đạo.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi rốt cuộc là ai?"
Hà Bách Châu nhịn không được hỏi, người thiếu niên trước mắt, thật chính là nhi tử của cô cô mình sao?
Nàng hơi hoài nghi, cô cô của mình mặc dù có huyết mạch Đế tộc, nhưng sinh hài tử cũng không có khả năng yêu nghiệt như thế.
Tu luyện ra ba mươi hai đoàn linh hồn phân thân đáng sợ như vậy thì cũng thôi đi, bây giờ còn phái ra ba mươi hai đoàn linh hồn phân thân, kết quả thân thể cũng không bị gì, giống như tình huống bình thường.
Chẳng lẽ hắn không phải có ba mươi hai đoàn linh hồn, mà là có ba mươi ba đoàn, vẫn có một đoàn linh hồn lưu trong thân thể của mình sao?
Vấn đề này Cố Khinh Yên cũng rất muốn biết đáp án, nhưng nàng không hỏi được.
Bởi vì nàng biết, hỏi cũng như không.
Trước đây rất lâu, nàng hoài nghi sư tôn thần bí kia có liên quan đến Tịch Thiên Dạ, cả hai đều không phải là người bình thường.
Nhưng những sự hoài nghi này, nàng không có tư cách hỏi, cũng không dám đến hỏi.
"Ta là ai rất quan trọng sao, ngươi cảm thấy ta là ai thì ta chính là người đó."
Tịch Thiên Dạ lạnh nhạt nói.
Hắn là ai?
Có đôi khi kỳ thật chính hắn cũng không biết, bởi vì hắn từng có quá nhiều thân phận.
Lúc xưng là Tiên Đế, hắn đóng vai qua quá nhiều người, cũng trở thành rất nhiều người.
Có đôi khi vì tu tâm, hắn chủ động rơi xuống luân hồi, lưu chuyển bách thế.
Cho nên nhiều khi, khả năng ai cũng là hắn. Nhưng ở trước mặt Đại Đạo, người nào hắn cũng đều không phải, chẳng qua là một tên Cầu Đạo Giả trong chúng sinh.
Tịch Thiên Dạ bước ra một bước, bước về phía thánh cốc, không quan tâm đến tình huống ba mươi hai đạo linh hồn phân thân kia nữa.
Tùy ý để những linh hồn phân thân đó tự đi chiến đấu.
Hà Bách Châu nghĩ không có sai, Tịch Thiên Dạ không chỉ có ba mươi hai đoàn linh hồn, hoặc là nói, ba mươi hai đoàn linh hồn kia chẳng qua là hắn tu luyện ra được mà thôi, linh hồn chính thức của hắn vẫn chỉ có một cái, cái kia chính là vĩnh hằng bất biến, linh hồn của Tiên Đế trải qua bao nhiêu năm tháng.
Linh hồn Tiên Đế của hắn mới là nơi hội tụ chân chính tất cả ý thức của hắn, cũng là do bên trong vũ trụ Thiên Đạo khảm nạm, dù cho Thiên Đạo cũng không thể phai mờ một chút ánh sáng, còn những thứ khác, bên trong thân thể đều do hắn tu luyện ra được mà thôi.
Sinh linh giống hắn như vậy, kỳ thật cái gọi là linh hồn và thân thể cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
Một điểm ánh sáng kia có thể tranh nhau phát sáng với vũ trụ Thiên Đạo, vĩnh viễn bất diệt mới là bản nguyên của hắn.
Lúc nào điểm ánh sáng này diệt, hắn cũng diệt.
Mà điểm ánh sáng này bất diệt, vậy hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tan biến được.
Cũng là vì sao chuyển thế của hắn mặc dù nhỏ yếu như vậy, nhưng bất luận gặp phải nguy hiểm gì vẫn đều đối phó thản nhiên.
Tịch Thiên Dạ bước một hai bước, đã vượt xa hơn vạn dặm, xuất hiện tại chỗ sâu của thánh cốc.
Nơi đây có một tòa nhà gỗ nhỏ, vị trí tương đối che khuất, bình thường rất khó bị phát hiện.
Chiến trường của người thần bí Thạch Vũ và Thiên Dạ điện chủ chính là ở đây.
Tịch Thiên Dạ mặc dù mới vừa tới nơi này, nhưng liên quan tới ân oán của Thạch Vũ và Thiên Dạ điện chủ thì đã biết được một chút.
Mặc dù hắn tu luyện trong Thần Mộc tháp, nhưng làm sao cũng là Thần Du Thái Hư gian đoạn thứ 5 viên mãn, toàn bộ cử động bên trong rừng Sinh Mệnh không gạt được cảm giác của hắn.
"Chấn động năng lượng thật là đáng sợ, đó là... Thiên Dạ điện chủ trong truyền thuyết sao?"
Cố Khinh Yên và Hà Bách Châu cũng theo sát sau lưng Tịch Thiên Dạ, xuất hiện ở chỗ này. Khi bọn hắn trông thấy hai người đang chiến đấu, biểu lộ cũng hơi hơi ngưng lại.
Trang 572# 2