Chương 1149: Chân Truyền Thứ Tám
"Thì ra Thần thạch thuộc tính Mộc ở trên người của ngươi."
Mắt của Tịch Thiên Dạ sáng lên, phát hiện niềm vui ngoài ý muốn. Hắn vất vả sưu tập Thần thạch ngũ hành, trên thân Thiên Dạ điện chủ lại có một viên.
Thiên Dạ điện chủ xưng bá trên đại lục nhiều năm như vậy, cũng sưu tập được một chút đồ tốt.
Đương nhiên Thiên Dạ điện chủ mặc dù biết được Thần thạch thuộc tính Mộc chính là bảo vật vô giá, nhưng chính hắn cũng không sử dụng được, chỉ có thể luôn mang ở trên người. Vốn hắn còn muốn lấy cái này ngày sau có cơ hội thì hiến cho tiên tổ đại nhân đổi lấy những phần thưởng khác.
Bây giờ người cũng đã chết, cũng không cần hợp kế.
"Đa tạ các hạ cứu mạng."
Thạch Vũ tiến lên, cung kính thi lễ với Tịch Thiên Dạ.
Ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ có mấy phần phức tạp.
Lúc trước tranh đoạt Cổ Thánh khí tại Cổ Thánh nhai, hắn bại nửa chiêu dưới tay Tịch Thiên Dạ, cho là mình chỉ kém hắn một bậc.
Giờ khắc này mới hiểu được, sự chênh lệch giữa bọn họ đâu chỉ một bậc, mà là chênh lệch một trăm dặm, một nghìn dặm.
"Giao Kính Thiên thần bia ta đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Thạch Vũ không có clưỡng lự, lúc này liền đem Kính Thiên thần bia ra, bởi vì hắn rõ ràng, Kính Thiên thần bia này giữ lại trên người hắn cũng không giữ được. Sinh tử của hắn có thể không cần để ý, nhưng Kính Thiên thần bia tuyệt đối không thể rơi vào trong tay U Minh tộc.
Tịch Thiên Dạ tiếp nhận Kính Thiên thần bia, từ phía trên cảm ứng được một sức mạnh tế thiên, vô cùng phù hợp với Thiên Đạo của Thái Hoang thế giới.
Vật này trên ý nghĩa mà nói, hẳn không tính là hoang khí, dù cho Tổ Thần khí cấp bậc cao nhất cũng kém nó.
Bởi vì Kính Thiên thần bia chính là đạo khí.
Như thế nào đạo khí, tương dung với vũ khí của thế giới Thiên Đạo là đạo khí.
Thái Hoang giới chủ năm đó hẳn là lấy hắn Tế tự Thiên Đạo, Tế tự Thế Giới Chi Linh, từ đó thu hoạch được sức mạnh Thiên Đạo hoàn chỉnh.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Kính Thiên thần bia chính là biểu tượng thân phận của Thái Hoang giới chủ.
Đáng tiếc là thứ này cũng chỉ có Thái Hoang giới chủ mới có thể sử dụng, những người khác cầm vào không có tác dụng quá lớn, huống chi Thế Giới Chi Linh của Thái Hoang thế giới đã chết rồi, uy lực của Kính Thiên thần bia thì mười không còn một.
Mặc dù sau này Thái Hoang thế giới còn có thể sinh ra Thế Giới Chi Linh mới một lần nữa, nhưng Thế Giới Chi Linh mới cần phải Tế tự một lần nữa, tế thiên chi khí khẳng định cũng sẽ thay đổi.
"Bất quá, rơi vào trong tay ta cũng không phải hoàn toàn vô dụng, thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ có kỳ hiệu."
Tịch Thiên Dạ tiện tay thu hồi Kính Thiên thần bia.
"Tiền bối, ngươi xem chúng ta làm sao bây giờ, quy mô U Minh tộc tiến đánh Tinh Linh tộc, xem tình thế Tinh Linh tộc sợ là không kiên trì được bao lâu."
Vẻ mặt Thạch Vũ sầu lo nói.
Trong mắt Tịch Thiên Dạ quá mức thần bí, cũng quá mức mạnh mẽ, tự động phân hắn vào hàng ngũ tiền bối.
"Việc của Tinh Linh tộc, ngươi không cần quan tâm, ta thật ra có một chuyện khác muốn hỏi ngươi một chút."
Tịch Thiên Dạ hơi trầm ngâm nói.
"Tiền bối có lời gì cứ hỏi, Thạch Vũ biết được nhất định sẽ không dấu diếm."
"Ngươi và vị Thiên Dạ điện chủ kia chính là sư huynh đệ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, môn hạ bái tại cùng một vị sư phụ?"
Tịch Thiên Dạ hỏi.
Thạch Vũ nghe vậy trong nháy mắt lâm vào yên lặng, hắn không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ sẽ hỏi vấn đề này.
Trước đó hắn cùng Thiên Dạ điện chủ nói chuyện, rõ ràng bị người trước mắt nghe qua.
Nếu như vấn đề khác, hắn sẽ không lưỡng lự như vậy, nhưng việc này dính đến sư phụ khiến cho hắn không thể không thận trọng.
"Ngươi yên tâm, chúng ta không có ác ý, hơn nữa chúng ta có lẽ cùng một loại người."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, nói xong hắn duỗi một ngón tay ra, một ký hiệu huyền diệu phức tạp từ trên đầu ngón tay ngưng tụ mà ra.
"Thiên Dạ thiên lệnh!"
Thân thể Thạch Vũ run lên bần bật, không thể tin nhìn ký hiệu trên đầu ngón tay kia của Tịch Thiên Dạ.
Làm sao có thể! Làm sao lại có Thiên Dạ thiên lệnh xuất hiện!
Sư phụ đã từng nói, chỉ có thành viên nồng cốt tông môn mới có thể ngưng tụ ra Thiên Dạ thiên lệnh, những người khác không có cách nào bắt chước, chính là tượng trưng thân phận tông môn của bọn hắn. Ba người sư đồ bọn hắn, chỉ có sư phụ mới có thể ngưng tụ ra Thiên Dạ thiên lệnh, bởi vì hắn và Kỳ Bất Vong cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, không thuộc về thành viên tông môn hạch tâm.
"Thạch Vũ bái kiến sư thúc."
Thạch Vũ lúc này liền quỳ một gối xuống, rất cung kính hành lễ.
Thiên Dạ thiên lệnh xuất hiện, tuyệt sẽ không sai, nhất định là tiền bối tông môn của bọn hắn.
Thạch Vũ mừng rỡ như điên, tựa như một người cơ khổ không nơi nương tựa, bỗng nhiên nhìn thấy thân nhân.
"Bây giờ ngươi có thể nói, sư phụ của ngươi đến cùng là ai."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Sư phụ của Thạch Vũ và Thiên Dạ điện chủ, truyền pháp môn cho hai người đều là bí quyết hạch tâm của Thiên Dạ thánh tổ, rõ ràng cho dù ở trong phe phái Thiên Dạ thánh tổ, địa vị của người kia cũng khá cao.
"Sư phụ của ta tên là Khâu Lương, đến từ Thái Hoang đại lục, chính là chân truyền thứ tám của Thánh tổ tọa hạ. Sư thúc ngài có thể ngưng tụ ra Thiên Dạ thiên lệnh, chắc hẳn cũng là cao đồ của Thánh tổ tọa hạ chứ?"
Thạch Vũ sùng bái mà nhìn Tịch Thiên Dạ, sư phụ đã từng nói, người có thể ngưng tụ ra Thiên Dạ thiên lệnh, đều là đại nhân vật trong tông môn. Khó trách sư thúc mạnh như thế, thì ra là thế.
"Khâu Lương!"
Tịch Thiên Dạ hơi hơi hí mắt, vẻ mặt lâm vào hồi ức.
Hoá ra là hắn!
Năm đó Thiên Dạ thánh tổ, khách quý chật nhà, đệ tử như mây, tọa hạ chân truyền đã có mười ba vị.
Vị Khâu Lương kia chính là đệ tử chân truyền thứ tám của Thiên Dạ thánh tổ tọa hạ, thiên phú tu luyện tương đối cao, Thiên Dạ thánh tổ cũng khích lệ mấy lần.
"Sư phụ của ngươi làm sao lại xuất hiện ở thế giới này, người khác ở nơi nào?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, thiên phú của Khâu Lương tương đối cao, năm đó Thiên Dạ thánh tổ không xảy ra chuyện thì đã tu luyện tới Tổ Cảnh.
Sinh linh Tổ Cảnh, cơ bản không có khả năng xuất hiện trong Chân Mộc linh thổ.
Trừ phi năm đó Thái Hoang giới chủ phong ấn bởi vì thời đại quá xa xưa mà xuất hiện lỗ thủng, bị vết nứt thời không kéo vào ngoài ý muốn.
"Sư phụ bị trấn áp dưới chân Ám Thiên sơn." Thạch Vũ cười khổ nói.
"Bị trấn áp?"
Tịch Thiên Dạ kinh ngạc.
"Sư thúc, ngươi nhất định phải cứu sư phụ ra, năm đó lần đầu tiên ta nhìn thấy sư phụ, hắn đã bị trấn áp trên trăm năm, bây giờ thời gian ngàn năm trôi qua, cũng không biết sư phụ thế nào. Đáng hận ta không thể tiến vào Ám Thiên sơn, đều do tên câu tặc Kỳ Bất Vong kia làm hại..."
Trong mắt Thạch Vũ có hận ý, cũng có sự lo lắng.
Qua một chút giảng giải của Thạch Vũ, Tịch Thiên Dạ đại khái biết được một chút đầu đuôi của sự việc.
Thạch Vũ và Thiên Dạ điện chủ Kỳ Bất Vong đều là hài tử trong thôn trang dưới chân Ám Thiên sơn, một thôn trang ngày đó bị dị thú xâm lấn, trong thôn rất nhiều người đều bị dị thú giết chết. Thạch Vũ và Kỳ Bất Vong từ trong thôn may mắn trốn thoát, xông vào Ám Thiên sơn, ngoài ý muốn phát hiện Khâu Lương bị trấn áp trong ngọn núi Ám Thiên sơn.
Khâu Lương chứa chấp hai đứa bé, cũng thu bọn hắn làm đồ đệ, dạy bảo truyền thừa công pháp Thiên Dạ nhất mạch cho bọn hắn.
Khâu Lương hi vọng hai tên hài tử lớn lên, sau khi học thành, có thể đi tới Thái Hoang thế giới báo tin, cứu hắn thoát khỏi Ám Thiên sơn, giải quyết mầm hoạ lớn trong Ám Thiên sơn.
Nhưng mà, ai cũng không ngờ rằng...
Trang 576# 1