Chương 888: Quốc Mặc Dù Vong nhưng Không Thể Nhục
Tô Hàm Hương mặc dù một kiếm chém đứt một cánh tay của Điền Đông Hưng nhưng cũng bị hoang khí hùng hậu vô cùng của lão giả áo đen đánh bay ra ngoài, sắc mặt lúc này tái đi, một tia máu đỏ sẫm từ khóe môi tràn ra.
"Tiểu thư, người không sao chứ."
Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên thấy Tô Hàm Hương bị đánh bay ra ngoài liền tiến lại nâng nàng lên, trong mắt tràn đầy khẩn trương.
"Bảo vệ ân nhân."
"Quốc mặc dù vong, nhưng cũng không thể nhục. Các huynh đệ, giết!"
Những cái tù binh Yên Nhạc hoàng bộ kia được Tô Hàm Hương cứu, mắt thấy Điền Đông Hưng chẳng những làm nhục ân nhân của bọn hắn, hơn nữa lại nhục mắng bọn hắn là vong quốc tiện nô, lúc này từng đôi mắt xích hồng, liều lĩnh tay không tấc sắt xông tới.
Làm chiến sĩ, cho tới bây giờ đã không sợ đổ máu, chỉ cần cho rằng giá trị là máu có thể đổ, mệnh có thể bỏ.
"Một đám tiện chủng cũng dám láo xược, muốn chết!"
Trong mắt lão giả áo đen tràn đầy sát khí điểm ra một chỉ với một sức mạnh kinh người, muốn giết chết toàn bộ vong quốc tiện nô đang xông lên.
"Dừng tay!"
Tô Hàm Hương biến sắc, lúc này không để ý thương thế, lần nữa vung kiếm hung hăng tấn công lão giả áo đen lão.
"Nữ nhân to gan, quỳ xuống cho bổn tọa."
Lão giả áo đen gầm thét một tiếng, lúc này thay đổi mục tiêu công kích, một chưởng đánh tới chỗ Tô Hàm Hương.
Hắn phụ trách bảo vệ Điền công tử, kết quả lại xuất hiện biến cố như thế, rõ ràng chính là thất trách của hắn.
Đường đường là Thiên Vương cảnh, một nữ tử nhỏ bé chuẩn Thiên Vương cảnh thế mà ở trước mặt hắn hành hung chém đứt một tay công tử, đơn giản không để hắn vào mắt.
Chỉ thấy một đoàn uy áp kinh khủng đập vào mặt, phạm vi không gian trăm mét đều ngưng kết, tu sĩ tầm thường ở trước mặt uy áp của lão giả áo đen sợ là thở một ngụm cũng khó khăn.
Nhưng trong mắt Tô Hàm Hương lại không có bất kỳ vẻ sợ hãi gì, ngược lại xuất kiếm không hối hận, thẳng tiến không lùi, kiếm quang như dòng nước lạnh đánh thẳng, thế mà chỉ công không thủ, dường như đã không để ý sinh tử.
"Hắc thúc, đừng giết nàng, bắt sống."
Điền Đông Hưng che lấy tay cụt, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, biểu lộ đau đớn hơi vặn vẹo, nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở lão giả áo đen đừng lỡ tay giết Tô Hàm Hương. Dù sao hắn đã đáp ứng hoàng tử điện hạ là đưa hai tuyệt thế nữ tử cho hắn vui đùa.
Lão giả áo đen dĩ nhiên sẽ không giết Tô Hàm Hương, nếu không căn bản là không cách nào bàn giao với Đốc Thường hoàng tử, nhìn Tô Hàm Hương không để ý sinh tử tấn công tới, lúc này đổi công thành thủ, vồ trường kiếm về phía Tô Hàm Hương, ý đồ cướp chiến kiếm của nàng.
Phốc phốc!
Một tiếng vang trầm.
Lão giả áo đen cuối cùng cũng bắt được kiếm của Tô Hàm Hương, nhưng chiến kiếm quá mức bén nhọn, thế là vạch ra lỗ hổng dà trên tay hắn, suýt nữa đã cắt đứt bàn tay hắn.
Lão giả áo đen kinh hãi, lập tức buông tay không dám bắt kiếm của Tô Hàm Hương.
"Thiên Vương chiến binh!"
Ánh mắt lão giả áo đen âm trầm, lạnh lùng nhìn cổ kiếm trong tay Tô Hàm Hương. Hắn không ngờ rằng trên người một nữ tử chuẩn Thiên Vương cảnh sẽ có bảo vật tuyệt thế Thiên Vương chiến binh như thế, đến hắn cũng không có Thiên Vương chiến binh.
"Chính là Thiên Vương chiến binh!"
Điền Đông Hưng cũng có chút kinh ngạc nhìn Tô Hàm Hương, khó trách một kiếm có thể trảm phá tơ vàng nội giáp của hắn mà chắt đứt một cánh tay.
Tại Trụ Sơn hoàng bộ cũng chỉ có những Thiên Vương chân chính lập công lao mới có thể được hoàng đế ban cho Thiên Vương chiến binh.
Chiến binh tuyệt thế như thế cũng chỉ có ở trong tay Thiên Vương mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó, ở trong tay người khác đều là phung phí của trời.
"Ha ha! Không tệ không tệ. Thế mà ngoài ý muốn thu hoạch được Thiên Vương chiến binh."
Điền Đông Hưng cười ha ha, Thiên Vương chiến binh mang đến sự vui mừng cơ hồ khiến hắn quên đi sự đau đớn trên cánh tay.
"Hắc thúc, mau mau bắt giữ các nàng."
Điền Đông Hưng thúc giục nói.
"Thiếu gia yên tâm, các nàng chạy không thoát."
Tầm mắt lão giả ngưng trọng, tản ra khí tức mãnh liệt, có Thiên Vương chiến binh chuẩn Thiên Vương cảnh cao thủ, rõ ràng trong tưởng tượng lúc trước của hắn không có thu thập tốt như vậy.
Tô Hàm Hương một tay cầm kiếm, ánh mắt thanh lãnh như sương lạnh.
Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên sau lưng nàng cũng dậm chân mà ra, hàn quang chợt hiện, vũ khí trong tay ra khỏi vỏ, lạnh như băng nhìn lão giả áo đen.
Điền Bộ Nguyên mặc dù cũng họ Điền, nhưng cùng Điền thị nhất tộc trong 17 tộc không có bất cứ quan hệ nào. Thậm chí hắn cho tới bây giờ đều cho rằng dòng họ giống với Điền thị nhất tộc chính là một loại
"Điền gia các ngươi dám vũ nhục chủ ta, khinh người quá đáng, lão già này dù cho liều mạng chết cũng tuyệt đối không nhân nhượng."
Điền Bộ Nguyên bước ra một bước, trường thương như Kinh Long, thương ảnh đầy trời hóa thành dòng nước đáng sợ đánh úp về phía lão giả áo đen.
Thương pháp của hắn chính là Yên Nhạc hoàng tộc truyền dạy Thiên Vương thương thuật, lại thêm Thiên Vương chiến binh thì sức mạnh trong khoảnh khắc bùng lên gần như không thua kém bao nhiêu so với một Thiên Vương cao thủ.
"A, lại là một thanh Thiên Vương chiến binh!"
Trong mắt lão giả có chút ngạc nhiên, thẳng tắp nhìn qua trường thương đen kịt trong tay Điền Bộ Nguyên.
Trong tay nữ tử kia xuất hiện Thiên Vương chiến binh thì cũng thôi đi, làm sao trong tay người này cũng có Thiên Vương chiến binh? Lúc nào Thiên Vương chiến binh rẻ tiền như thế!
" Ức hiếp chủ ta, đáng chém!"
Tần Tâm Duyệt cũng trong lòng lửa giận rào rạt, chiến kiếm như nộ lôi phá không, tiếng chấn cửu tiêu.
"Thiên Vương chiến binh thứ ba!"
Lão giả áo đen ngạc nhiên triệt để, cũng là lúc hắn trông thấy Cổ kiếm trong tay Tần Tâm Duyệt, quả là có chút khó tin.
Tình huống bình thường, xuất hiện một tên chuẩn Thiên Vương trong tay có Thiên Vương chiến binh đều là chuyện khó mà tin nổi.
Kết quả trước mắt ba tên chuẩn Thiên Vương, toàn bộ đều có Thiên Vương chiến binh.
Lão giả áo đen không kịp nghĩ gì nhiều, ánh mắt ngưng trọng vô cùng, toàn lực ứng phó ba người công kích.
Ba tên chuẩn Thiên Vương cầm trong tay ba thanh Thiên Vương chiến binh thì sức chiến đấu đã không kém gì hắn.
Hắn không thể không toàn lực ứng phó thận trọng mà đối đãi.
Điền Đông Hưng thẳng tắp nhìn bốn người chiến đấu, quả là hô hấp có chút khó khăn.
Ba thanh!
Ba thanh Thiên Vương chiến binh!
Điền Đông Hưng cảm giác mình đang nằm mơ, cảm thấy không chân thực lắm.
Nếu như hắn có thể cướp ba thanh Thiên Vương chiến binh kia sẽ là thu hoạch kinh người!
Sợ là so với mời chào ba tên Thiên Vương cảnh cao thủ thì càng có ý nghĩa hơn. Dù sao Thiên Vương chiến binh ở trong tay Thiên Vương chân chính thì một người có thể đồng thời đối kháng ba tên Thiên Vương không có Thiên Vương chiến binh.
"Phát tài! Phát tài lớn rồi!"
Điền Đông Hưng vô cùng kích động, quả là vận may từ trên trời rơi xuống, ban đêm nằm mơ có thể cười tỉnh.
Hơn nữa, việc này có Đốc Thường hoàng tử của Trụ Sơn bộ lạc chóng lưng cho hắn, dù cho bối cảnh ba người kia không đơn giản, hắn cũng không sợ gì.
Ngược lại xảy ra chuyện gì đều có thể ỷ lại trên thân Đốc Thường hoàng tử. Đến lúc đó Thiên Vương chiến binh đã rơi vào trong tay Điền gia bọn hắn, muốn Điền gia bọn hắn phun ra gần như không có khả năng.
Mấy trăm tên tù binh Yên Nhạc hoàng bộ nhào về phía Điền Đông Hưng, muốn bắt Điền Đông Hưng cứu người.
Nhưng mà Điền Đông Hưng nhìn như chỉ là một công tử quần áo lụa là, nhưng có tài nguyên tương trợ của Điền gia hung hăng như vậy, tu vi thả trong người bình thường cũng khá đáng sợ, là tu vi của Tứ Vương cảnh.
Những tù binh kia cũng chỉ là binh sĩ tầng dưới chót Yên Nhạc hoàng bộ bình thường mà thôi, tu thành Thánh cảnh đều không có mấy người, như thế nào đối địch với Điền Đông Hưng.
Trang 445# 2