Chương 887: Vong Quốc Tiện Nô
Đốc Thường hoàng tử nhìn bóng lưng Điền Đông Hưng, ngón tay gõ vào tay vịn ghế gỗ, rõ ràng không thể chờ đợi.
Thiếu nữ chuẩn Thiên Vương cảnh, lục soát toàn bộ thiên hạ e là cũng tìm không ra.
Nữ tử như thế đang ở gia tộc cổ lão kia hoặc trong thế lực hoàng triều cũng xem như đối tượng được nuôi dưỡng đào tạo chủ yếu.
Nếu như hắn bắt các nàng tới dạy dỗ thành đồ chơi của mình, về sau khi mang ra ngoài thì thật có mặt mũi?
"Mặc kệ bọn họ có bối cảnh hiển hách gì, gia tộc gì hoặc là người kế tục chính của bộ lạc, bổn hoàng tử nhất định phải lấy bọn họ về tay."
Đốc Thường hoàng tử hắc hắc cười tà.
Thiên chi kiêu nữ thì như thế nào?
Bối cảnh lớn có thể lớn hơn Trụ Sơn hoàng bộ?
Ở nhân tộc không có người nào dám đắc tội cùng trêu chọc nổi thế lực như Trụ Sơn bộ lạc bọn hắn.
Đốc Thường hoàng tử rất chờ mong, hắn đã tưởng tượng cảnh nở mày nở mặt kia sau khi mình mang theo hai tuyệt sắc nữ Thiên Vương ra ngoài, quả là cực kỳ thỏa mãn ham muốn chinh phục của nam nhân.
Cửa thành phía bắc Xương Trạch thành, có người mua bán số lượng lớn tù binh sắp bị chở đi.
Những tù binh kia chuẩn bị được vận chuyển đến nơi khác làm nô lệ nhà quyền quý hoặc tử sĩ, nhưng thời gian ngắn ngũi nửa ngày liền có hơn vạn tù binh bị người khác chặn lại bởi vì có người ra giá cao hơn mua toàn bộ bọn hắn.
Góc tường cửa thành bắc, hàng loạt tù binh tụ tập vào một chỗ, bọn hắn từng người quần áo tả tơi, toàn thân đều là vết thương cùng dơ bẩn nhìn giống như một đám ăn mày, không giống quân nhân tinh nhuệ lúc trước tung hoành chiến trường.
Hơn vạn tù binh tụ tập ở đây thoạt nhìn tựa như một căn cứ khổng lồ dân chạy nạn.
Tô Hàm Hương mang theo hai người Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên thiết lập một điểm cứu tế, chuyên bố thí đồ ăn và bạc vụn cho những tù binh kia.
Hóa ra người ra giá cao mua những tù binh kia, là ba người chủ tớ Tô Hàm Hương.
Bọn hắn sáng sớm liền ra cửa, một mực ở cửa thành bắc chặn đường qua lại của nhà buôn nô lệ, mua những tù binh trên thân có đánh dấu Yên Nhạc hoàng bộ.
Cho tới lúc trưa, bọn hắn đã mua hơn vạn tên tù binh.
"Cám ơn tiểu thư nhân từ."
"Đại ân đại đức của tiểu thư, ta nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa để báo đáp."
"Tiểu thư, để cho ta ở lại bên cạnh người dốc sức đi, ta không có làm việc khác nhưng cũng có chút khí lực."
Tất cả tù binh đều nhìn mấy người Tô Hàm Hương cảm kích vô cùng, bọn hắn chính là tù binh, trong mắt người khác thì là nô lệ, trên đường đừng nói quan tâm bọn hắn, dù cho liếc mắt nhìn thẳng bọn hắn đều rất ít.
Tô Hàm Hương nhìn tù binh dày đặc, trong mắt rất đau lòng, người có lỗi với những tù binh này chính là nàng.
Bởi vì Yên Nhạc hoàng bộ không có năng lực, mới để bọn hắn gặp kiếp nạn như thế.
Đại nạn lâm đầu thì tan đàn xẻ nghé, người và thế lực đã từng được xem là trung thành tuyệt đối với Yên Nhạc hoàng bộ đều đã bội bạc bọn họ mà đi.
Chỉ có binh sĩ trên người có Viêm Long văn này mới thật sự là người thề sống chết trung thành với Yên Nhạc bộ lạc.
Dù cho Yên Nhạc hoàng đô bị đánh chiếm, dòng chính Yên Nhạc hoàng tộc tất cả đều bị bắt, bọn hắn cũng vẫn bảo vệ mãnh đất này, dùng hết khả năng tận tụy tận thủ.
Nói đến mắc nợ, cũng là nàng Tô Hàm Hương mắc nợ bọn hắn, mắc nợ tất cả thần dân một lòng trung thành với Yên Nhạc bộ lạc.
"Tiểu thư, ngươi làm như thế cẩn thận bị người của quan phủ Xương Trạch để mắt tới, chúng ta là sinh mệnh rách nát, bị bắt tới làm nô lệ cũng không có gì."
Một tên tù binh nhịn không được nói ra.
Mua tù binh trên tay nhà buôn nô lệ trắng trợn như vậy khẳng định sẽ bị người quan phủ chú ý tới.
"Không sao cả! Bị bọn hắn để mắt tới thì như thế nào."
Tô Hàm Hương thản nhiên nói.
Thu Cách Nhã đại bình nguyên vẫn có hàng loạt các binh sĩ bởi vì Thu Cách Nhã đại bình nguyên, vì Yên Nhạc hoàng bộ máu chảy đầu rơi, nàng đường đường trưởng công chúa của đế quốc, chỉ là muốn trước mặt các binh lính cuối cùng tận lực cứu một số binh sĩ mà thôi, một chút nguy hiểm như thế cũng không dám mạo hiểm sao.
Tịch công tử nói ba ngày sau động thủ nhưng nàng lại không thể trơ mắt nhìn số tù binh này bị đưa đi. Bởi vì nàng biết rõ, sau khi nhóm tù binh bị đưa đi thì vận mệnh chờ đợi bọn hắn sẽ thê thảm làm sao.
"A! Trách trời thương dân, tiểu cô nương tâm địa thiện lương."
Bỗng nhiên, một thanh âm có chút quái khí âm dương từ nơi không xa vang lên, chỉ thấy người cầm đầu dáng dấp là một tên công tử đang dẫn một đám người đi tới nơi này.
"Lại là ngươi!"
Sắc mặt Tần Tâm Duyệt lạnh lẽo, liếc mắt liền nhận ra người này.
Tên công tử kia dĩ nhiên chính là Điền Đông Hưng. Sau khi đạt được sự ưng thuận của Đốc Thường hoàng tử, lập tức dẫn người hung hăng đánh tới chuẩn bị bắt người.
"Ô, cô nương thế mà vẫn nhớ kỹ bổn công tử, thật vinh hạnh, chẳng lẽ cô nương đã thích bổn công tử rồi sao."
Điền Đông Hưng cười ha ha, tùy ý đùa giỡn vô cùng nói.
"Ngươi hẳn là Tam công tử dòng chính Điền thị nhất tộc Điền Đông Hưng, bổn cung khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt, đừng chuốc lấy phiền toái cho mình."
Tô Hàm Hương lạnh lùng nhìn Điền Đông Hưng nói.
"Ồ! Tiểu cô nương lợi hại, thế mà đã biết được thân phận của bổn công tử."
Trong mắt Điền Đông Hưng có chút ngạc nhiên, lại có thể nhanh như thế nhận ra thân phận của hắn, xem ra bối cảnh của hai vị cô nương này cũng là không đơn giản.
Bất quá bối cảnh không đơn giản thì làm sao, Đốc Thường hoàng tử muốn người, bất luận bọn họ là ai đều bắt lấy không sai.
"Bất quá ngươi đã biết được thân phận của bổn công tử, chắc đã biết bổn công tử cuối cùng đến là vì cái gì. Không nói gạt ngươi, ngươi mua bọn hắn thả đi cũng không cứu được bọn hắn. Bởi vì trên người bọn hắn có đóng dấu của Yên Nhạc hoàng bộ, thân phận vong quốc chi nô mãi mãi cũng sẽ không thay đổi, Điền thị nhất tộc chúng ta tùy lúc có thể bắt bọn hắn lần nữa. Vì vong quốc tiện chủng này lãng phí nhiều tiền tài như vậy thực sự không đáng."
Điền Đông Hưng chấp tay sau lưng, lạnh lùng cười nói.
Nữ nhân ngây thơ, coi là dùng tiền có thể cứu người sao? Quả là hài hước.
Hắn cam đoan, số tù binh này chỉ cần bước một bước ra Xương Trạch thành không quá một ngày sẽ bị bắt lần nữa.
"Ngươi nói ai là vong quốc tiện chủng?"
Đôi mắt Tô Hàm Hương rủ xuống, trong tiếng nói không có một tia cảm xúc. Người xung quanh, trong lòng lạnh lẽo hoàn toàn không tự chủ được.
"A! Dĩ nhiên nói bọn hắn, người của Yên Nhạc hoàng bộ đều đê tiện, bắt đầu từ bọn chúng tiếp xuống chín đời đều là đê tiện không bằng chó."
Điền Đông Hưng làm sao lại sợ uy hiếp của một nữ tử? Căn bản không chút nào để vào mắt.
"Chết!"
Một thanh kiếm sắc bén vô cùng bỗng nhiên xuất hiện, dường như muốn chém hư không thành hai khối.
Kiếm trong tay Tô Hàm Hương trực tiếp ra khỏi vỏ, Điền Đông Hưng còn chưa kịp phản ứng thì u mịch kiếm kia đã xuất hiện trước mắt hắn.
"Láo xược!"
Sắc mặt lão giả áo đen đứng sau lưng Điền Đông Hưng kinh biến liền ra tay ngăn cản.
Nhưng mà vẫn chậm một chút, chỉ giúp Điền Đông Hưng ngăn trở vết thương trí mạng, nhưng một cánh tay Điềm Đông Hưng cũng bị kiếm trực tiếp cắt đứt.
A!
Điền Đông Hưng phát ra tiếng kêu thảm kinh thiên động địa, che lấy tay cụt sắc mặt trắng bệch vô cùng, từng giọt lớn mồ hôi từ ót rơi xuống.
Hắn đường đường là thiếu gia dòng chính Điền thị nhất tộc, chưa bao giờ nếm qua thua thiệt như thế.
Trang 445# 1